Tô Kim Thư đổ mồ hôi như thác: “Còn buổi chiều thì sao?”
Tô Mỹ Chi lập tức báo cáo: “Buổi chiều trang trí phòng học, xem các em biểu diễn.”
“Phốc!”
Một ngụm máu!
Không còn cách nào, tự mình chọn đường nên có quỳ cũng phải đi hết Nhảy cóc cả một buổi sáng đã làm cho.
Tô Kim Thư tiêu hao hết tất cả sức lực.
Đến hạng mục cuối cùng, lúc phu huynh và học sinh kéo co Tô Kim Thư đã hoàn toàn mệt mỏi co quắp ở trên mặt đất “Mẹ, chúng ta đã lấy được ba hạng nhất đếm ngược từ dưới lên rồi” Tô Duy Hưng nhíu mày thở ngắn thở dài Xem như đầu óc của cậu bé có tốt đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.
So về thể lực làm sao cậu bé có thể là đối thủ của những người trưởng thành kia chứ?
Tô Mỹ Chi nhón chân lên lau mồ hôi cho.
Tô Kim Thư: “Mẹ vất vả rồi!”
Tô Kim Thư chảy nước mắt ôm Tô Mỹ Chỉ: “Mỹ Chỉ, vẫn là con thương mẹ”
Tô Mỹ Chỉ nháy đôi mắt to: “Mẹ lau xong mồ hôi rồi mẹ phải tham gia trận đấu”
Tô Kim Thư: ”…”
Sau đó đặt mông ngồi xuống dưới đất bắt đầu chơi xấu: “Các cục cưng à, mẹ sắp mệt chết rồi! Có thể để cho mẹ nghỉ ngơi một chút hay không!”
Ô, đây không phải là mẹ của Duy Hưng sao? Sao chỉ có một mình cô vậy?”
Một giọng nói chói tai truyền tới.
Tô Kim Thư quay đầu đã thấy một người phụ nữ cao lớn thô kệch đang nắm tay một bé trai đi về phía họ.
Đó không phải là mẹ của Đồng Hào sao?
Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Kim Thư bèn nghĩ tới cảnh tượng họ bắt nạt hai đứa bé nhà mình.
Tâm lý phòng thủ lập tức tăng lên.
“Cha của đứa bé đâu?” Mẹ Đồng Hào quay đầu nhìn xung quanh rồi cố ý nói lớn: “Sao cha đứa bé lại không tới đại hội thể dục thể thao của phụ huynh lần này chứ?”
Giọng nói của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh khác.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Mỹ Chỉ đỏ lêt giận la lên: “Cha cháu bận nhiều việc nên buổi chiều mới tới được!”
“Ha ha, cha cháu thật sự bận rộn như vậy sao? Lần trước không phải còn đi dạo ở trên đường với mẹ cháu sao? Trường hợp quan trọng như thế này lại không đến, ai biết được rốt cuộc người cha đó của cháu là thật hay giả!” Mẹ Đồng Hào cười giễu giống như đã hoàn toàn quên hết sự dạy dỗ lần trước.
“Cô nói lung tung! Cha của Mỹ Chỉ sao có thể là giả được chứ!” Tô Mỹ Chỉ lập tức muốn khóc.
Tô Kim Thư đưa tay ôm con: “Mẹ Đồng Hào có phải sự dạy dỗ lần trước vẫn chưa đủ không? Hôm nay lại muốn tự chuốc họa vào thân sao?”
Không nhắc tới chuyện ngày đó thì còn đỡ, vừa mới nhắc tới thì đã làm cho cơn tức của mẹ Đồng Hào trở nên cao ngất.
Lần trước Tô Kim Thư làm cô ta mất hết mặt mũi ở trên đường cái nên cô ta vẫn luôn ghi hận ở trong lòng.
Hôm nay cô ta ở bên cạnh quan sát rất lâu xác định Lệ Hữu Tuấn không xuất hiện, lúc này mới đi tới khiêu khích.
“Các bậc phụ huynh, mọi người nhanh tới phân xử thử xem. Người mẹ này nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, điều này nói rõ cô ấy mười tám tuổi đã mang thai sinh con. Mười tám tuổi còn chưa tới độ tuổi được pháp luật cho phép kết hôn nữa đó! Mọi người đoán xem cô ấy sinh con cho ai chứ?”
Sắc mặt Tô Kim Thư thay đổi: “Cô có ý gì?
“Dĩ nhiên là ý trên mặt chữ, bản thân cô chột dạ mới có thể nghĩ theo hướng không tốt!”
“Cô…”
“Tôi cái gì mà tôi? Người mẹ này, tôi thấy cô còn trẻ nên nói láo đến nỗi thật sự là mặt không đỏ tim không đập nhanh! Chồng của tôi làm việc trong một xí nghiệp lớn ở Thủ Đô, cấp trên của anh ấy là Lệ Hữu Tuấn.
Ngày hôm đó sau khi trở về tôi đã xác nhận với anh ấy. Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn chưa kết hôn càng khỏi phải nói tới chuyện có con! Tôi thấy lần trước cô muốn làm cho tôi mất mặt nên mới cố ý tìm một người đàn ông có dáng vẻ giống anh ta để chặn miệng tôi, tôi thấy giấy đăng