Tô Kim Thư tập trung tinh thần, tuy rằng cuộc thi thua này đã định sẵn là thua, nhưng vẫn cần phải cố gắng mới được.
Dù cho Tô Kim Thư và hai đứa nhỏ có cố gắng như thế nào, là cơ ranh giới vẫn nhích về phía bên kia, thẳng lợi vẫn đi về hướng đối phương.
Bên kia đối thủ có một chàng trai trẻ!
Sức chiến đấu của Tô Kim Thư ba người bọn họ, sợ là vẫn không thể so sánh được với một mình anh ta thì làm sao mà thẳng được?
Mắt thấy lá cờ nhỏ đỏ sắp vượt qua đường ranh, Tô Kim Thư chuẩn bị từ bỏ rồi.
Nhưng đúng ngay lúc này, một bàn tay to lớn bỗng nhiên từ sau đưa tới kéo qua, bất thình lình nảm chặt lấy dây phía trước của cô.
Bàn tay to lớn đó sạch sẽ lại thon dài, khớp xương rõ ràng.
Là tay một người đàn ông!
Tô Kim Thư ngẩng đầu lên, bỗng không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn xuất hiện.
Hơn nữa, còn đặc biệt gần bên mình.
Chẳng qua là ánh mắt người đàn ông này đang nhìn về phía trước.
Dù cho đang dùng sức, nhưng phong thái vẫn cực kỳ nho nhã Tô Kim Thư không biết, chính ngay lúc cô vừa nói chuyện cùng với hai bé Duy Hưng, Lệ Hữu Tuấn đã đi qua rồi.
Vừa hay nghe thấy hai đứa nhỏ nói những lời đó, cũng nhìn thấy bộ dạng cúi đầu không nói của Tô Kim Thư.
Cô rũ mi mắt xuống, gương mặt ửng hồng, Trước đây anh vẫn chưa phát giác được, nhưng từ sau khi biết được đêm đó hai người đã từng phát sinh chuyện đó, anh đã bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Mí mắt người con gái nhỏ đó có thêm chút nhu mì, toàn thần trên dưới tỏa lên mùi vị dễ chịu của gió xuân.
Trước đây, anh chẳng lại không thể nào phát hiện.
“Nghiêm túc chút, chẳng lẽ muốn làm vệ sinh mộ tháng sao?”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên mở miệng, Tô Kim Thư bầng tĩnh thu lại tinh thần, trước là sửng sốt nhìn anh mấy giây, sau đó lóng ngóng lùi lại hai bước.
Một tuần vừa qua khi chân tướng sự thật được làm rõ, hai người mới lại gặp mặt nhau.
“Mẹ ơi, mẹ tại sao lại buông lỏng tay rồi?’ Tô Mỹ Chỉ kêu lên.
Nhưng mà vừa quay đâu lại nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cô bé đột nhiên lại vui mừng hét lên: “Cha ơi, cuối cùng cha cũng đến rồi!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô bé, cười dịu dàng gật đầu: “Ừa.”
“Quá tốt rồi, cha đã đến rồi, chúng ta nhất định thắng!”
Tô Kim Thư phòng bị trừng mắt nhìn anh.
Tuy là giúp cô bớt phần sức lực, nhưng có Lệ Hữu Tuấn ở đây, thắng thua sẽ sớm xoay chuyển.
Chỉ trong chốc lát giằng co, bọn họ đã thẳng rồi!
“Cha tuyệt vời quá!” Tô Mỹ Chỉ nhào vào lòng của Lệ Hữu Tuấn, vô cùng kiêu ngào tuyên bố với mọi người: “Đây là cha của mình!”
Mọi người đều cùng lúc cúi đầu, không dám nhìn thẳng Trước tiên là nhìn thấy mẹ của Đồng Hào đến nói lời xin lỗi, bọn họ chỉ cho là chồng của cô ta bị uy hiếm nên mới làm thế.
Toàn bộ chỉ có thể chứng minh là Tô Kim Thư đèo bòng người đàn ông có thức quyền tương đối lớn mạnh thôi Nhưng hiện tại, khi Lệ Hữu Tuấn thật sự xuất hiện, bọn họ mới thật sự triệt để kinh ngạc.
Hóa ra, Tô Kim Thư không hề nói dối!
Ánh mắt đầu tiên Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn liền lộ ra bộ dáng hoảng hốt có suy nghĩ muốn trốn chạy, nhưng mà, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của hai đứa con tràn đầy hy vọng, lòng cô liền cảm giác được có chút gì đó không nhẫn tâm Cô thẳng thản đứng qua một bên, nghiến chặt răng, không nói câu nào.
“Cha ơi, cha không phải nói buổi trưa mới đến hay sao? Sao buổi sáng đã qua đây rồi?”
Tô Mỹ Chi dùng sức ôm lất cổ của Lệ Hữu Tuấn, đôi mắt sáng long lanh như ngôi sao.
Lệ Hữu Tuấn đưa ánh mắt thản nhiên quét qua Tô Kim Thư: “Nếu như cha không đến, sợ là ai đó chẳng phải sẽ dọn vệ sinh cho trường mầm non một tháng hay sao?”
Lệ Hữu Tuấn sau khi xuất hiện, cục diện hoạt động kéo co cha mẹ và con đã xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Một nhà bốn người đối diện căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, trận này bọn họ thẳng dễ như trở bàn tay.
Sau khi toàn bộ tiết mục đã kết thúc, thấy cô giáo trường mầm non bắt đầu sắp xếp cho phụ huynh tại chỗ,