Tại sao Liễu Mộng Ngân lại cố tình muốn mời Tô Kim Thư đến đây?
Mục đích duy nhất là để làm bẽ mặt cô.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hầu như tất cả sự chú ý của mọi người ở hiện trường đều tập trung vào người đàn ông đột ngột xuất hiện kia.
Đặc biệt là những người phụ nữ mê trai kia, khuôn mặt của họ đỏ bừng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Lệ Hữu Tuấn, đôi mắt long lanh gợn sóng.
Đến nỗi Tô Kim Thư, người đứng bên cạnh anh cũng có thể hưởng chung mà thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Bởi vì Tô Bích Xuân đã rời đi nên mọi người có mặt đều không biết thân phận của người đàn ông này là gì, cũng như mối quan hệ giữa Tô Kim Thư và anh là gì Liều Mộng Ngân run lên vì tức giận, nữ chính của bữa tiệc tối này lẽ ra phải là chính cô ta, nhưng bây giờ Tô Kim Thư đã cướp mất hào quang của cô ta rồi!
Làm thế nào cô ta có thể cho phép điều này xảy ra: “Tô Kim Thư, tôi không nhớ tôi đã mời kim chủ của cô khi nào.”
Kim chủ?
Ý nghĩa của câu này cũng đủ rõ ràng, nó cho thấy răng Tô Kim Thư đã được người ta bao nuôi Ngay lập tức, bên trong ảnh tiệc lại bùng nổ, mọi người đều quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tô Kim Thư: “Tôi đã nói mà, một người đàn ông tốt như vậy sao có thể xứng với một người phụ nữ mang tiếng xấu như vậy.”
“Nhưng mà dù sao cũng là đàn ông, vui vẻ một chút là điều có thể chấp nhận được.”
“Nếu thật sự là để vui thì sớm muộn gì cũng vứt bỏ, chúng ta hãy cùng nhau chờ ngày đó.”
Nhìn thấy mình đã xoay chuyển tình thế chỉ bằng một câu nói, Liễu Mộng Ngân cười đắc thắng: “Tô Kim Thư, mặc dù tôi không biết chính xác cô đã dùng cách gì để lừa người đàn ông này. Nhưng mà..”
Nói tới chỗ này, cô ta lại quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Anh này, anh phải thật cẩn thận. Có thể có một số việc vẫn đang giấu trong bóng tối, hôm nay tôi sẽ nói cho anh nghe một chút! Tôi e rằng anh không biết người phụ nữ mà anh đã bao nuôi thế nào phải không? Chân đạp mấy con thuyền, nói như vậy vẫn còn nhẹ đó. Vì tiền, cô ta đã bán mình cho những người đàn ông, khác, thậm chí còn sinh ra hai đứa con hoang cho người khác. Những chuyện này cứ bỏ qua một bên không nói, hôm nay tôi thành tâm mời cô ta đến dự tiệc đính hôn của mình, nhưng cô ta lại dẫn bạn bè đến để đập phá chỗ này, điều này đủ chứng tỏ cô ta xấu tính như thế nào. Loại người phụ nữ này mà anh còn dám bao nuôi, cẩn thận sinh bệnh đó!”
Liễu Mộng Ngân vừa nói xong thì đã có một tràng cười vang lên.
Lâm Thúy Vân máu nóng dâng trào, đang định lao vào xử lý Liễu Mộng Ngân thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng và cả người khô nóng, ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh không kiểm soát được.
Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng đã ở trong làng giải trí lâu như vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng trào.
Cô lặng lẽ lùi vào một góc khuất, ép ngực và hít một hơi dài.
Nhưng mà không hiểu sao thân thể càng ngày càng nóng, thậm chí thị lực của cô ấy cũng trở nên mờ mịt.
Không cần nghĩ, ly rượu mà Tô Bích Xuân đưa cho cô ấy hẳn là có chuyện.
Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên và liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn, nếu có anh ở đây thì Kim Thư hẳn là không có chuyện gì.
Nhưng mà nếu cô ấy vẫn ở lại đây và không rời đi thì rất có thể cô ấy sẽ là người gặp tai nạn.
Nghĩ như thế Lâm Thúy Vân nghiến răng, chống đỡ thân thể mềm nhữn của mình lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng mà cô không biết rằng, trong cơn choáng váng, cô ấy vậy mà lại đi vào phòng tắm nam…
Trong hội trường, tiếng chế giễu Tô Kim Thư vẫn tiếp tục.
Liễu Mộng Ngân nhìn Tô Kim Thư một cách mỉa mai, ngay cả khóe miệng của Cố Đức Hiệp cũng nở một nụ cười đắc thắng.
Anh ta vẫn cảm thấy có chút áy náy về việc một chân đạp hai thuyền của mình.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng quay người Tô Kim Thư sẽ leo lên giường người khác, điều này làm cho cảm giác tội lỗi nhỏ của anh ta cũng biến mất không