Nhân viên tiến lên nói: “Cô Tô, xin hãy hợp tác làm việc của chúng tôi, nếu cô không hợp tác, chúng tôi có thể phải áp dụng biện pháp cưỡng chế”.
Biện pháp cưỡng chế?
Tô Kim Thư không muốn mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng xấu xí như vậy.
Cô nửa ngồi xổm xuống, ôn nhu trấn an nói: “Duy Hưng, Mỹ Chỉ, lát nữa chúng ta đi cùng mấy chú này đến bệnh viện, lấy một ít mẫu máu. Sẽ không đau lắm, qua một lúc là được rồi, được chứ?”
Mỹ Chỉ vừa nghe phải đi lấy máu để thử máu, cái miệng nhỏ liền mếu máo muốn khóc.
Ánh mắt sắc bén của Tô Duy Hưng quét qua Vương Bích Vân, như thể đã đoán được điều gì đó.
Bé không nói gì, chỉ cắn môi gật đầu.
Với sự hợp tác của Tô Kim Thư, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Sau khi lấy máu, nhân viên nhìn Tô Kim Thư, “Cô Tô, ba ngày nữa sẽ có kết quả giám định này. Nhân viên bệnh viện sẽ liên lạc với cô lúc đó, cảm ơn cô đã hợp tác.”
Từ đầu đến cuối, Tô Kim Thư không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hai đứa con của mình.
Vương Bích Vân nhìn bóng lưng đang rời đi của Tô Kim Thư với ánh mắt lạnh lùng: “Cử vài người đến giám sát, nếu cô ấy chạy đi trước khi có kết quả giám định thì sao?”
“Vâng”
Vài vệ sĩ ngay lập tức bám theo sau Trên đường về nhà, Tô Kim Thư có phần mất hồn mất vía.
Trái lại, Tô Duy Hưng quay đầu nhìn lại, nhanh chóng nhận ra vài người đang đi theo họ cách đó không xa.
Mãi sau khi trở về nhà, Tô Kim Thư rủ Tô Mỹ Chi ngủ xong, Tô Duy Hưng mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô.
Cánh cửa không đóng, và tiếng nức nở kìm nén của Tô Kim Thư phát ra từ bên trong, “Tô Kim Thư…”
Tô Kim Thư ngẩng đầu lên với đôi mắt sưng đỏ, nhìn thoáng qua đã thấy con trai mình đứng trước mặt mình.
Cô vội vàng định lau nước mắt, nhưng Tô Duy Hưng đã đưa khăn tay cho cô trước, “Tô Kim Thư, mẹ đừng khóc.”
Nghe con trai an ủi, những cảm xúc kìm nén ban đầu lại bùng nổ.
Cô ôm lấy con trai, “Duy Hưng, mẹ không nên quay lại.”
Tô Duy Hưng đợi đến khi mẹ khóc mệt rồi mới chán ghét đưa tờ giấy cho cô, “Mẹ không biết mẹ khóc trông rất xấu xí sao?”
Tô Kim Thư suýt chết vì tức giận, “Nhóc thối này, sắp có người giật con khỏi tay mẹ, mẹ còn không được khóc sao?”
Tô Duy Hưng: “Là … Là cha của chúng con?”
Tô Kim Thư cắn môi, nhìn con trai, cuối cùng gật đầu.
Tô Duy Hưng nhíu chặt lông mày, “Vương Tiến Phát?”
Tô Kim Thư sửng sốt, “Làm sao con biết?”
Hôm nay, sau khi nghe xong vài lời đó, Tô Duy Hưng liên kiểm tra thông tin của nhà họ Vương trên mạng rồi phân tích ra.
“Vương Tiến Phát vừa già và xấu mà mẹ cũng xuống tay được kiểu gì thế? May mà gen của mẹ vượt trội đấy, nếu không Cận Cận với con xấu chết!”
Thấy lời nói của Tô Duy Hưng quá thẳng thản, khuôn mặt của Tô Kim Thư đỏ bừng, cô xấu hổ: “Vấn đề rất phức tạp. Ngày hôm đó mẹ… Thậm chí còn không nhìn thấy rõ người đó là ai”
Nói đến đây, Tô Kim Thư hai mắt đột nhiên sáng ngời, “Con trai, hay là chạy đi?
Ngày trước lúc quay về thành phố chúng ta còn không phải gì cũng không có trong tay đấy sao? Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa như thế khi rời khỏi đây.
Tô Duy Hưng lắc đầu, lôi kéo cô đến bên cửa sổ, cẩn thận nâng lên một góc, “Mẹ, nhìn mấy tên vệ sĩ bên ngoài.”
“Vương Bích Vân này!”
Niềm hy vọng cuối cùng tan tành, trái tim Tô Kim Thư lại chùng xuống.
Tô Duy Hưng chớp chớp mắt hai cái, “Hay là, chúng ta gọi ba ba đi?”
“Không được!” Tô Kim Thư lập tức từ chối, “Lệ Hữu Tuấn không phải cha ruột của các con, anh ta không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta. Chuyện này tim ai cũng được, nhưng không được phép tìm anh ta.”
Có lẽ, người ta