Lúc này, ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên tia vui về.
“Nếu như cô ấy không phải là vị hôn thê của anh thì em muốn dùng thân phận gì để ở bên anh”
“Cô ấy không phải?”
Đầu Mộ Mẫn Loan lập tức trở nên trống rỗng.
“Anh đính hôn với cô ấy cũng chỉ là vì cô ấy có thể giúp đỡ anh, mà anh cũng có thể giúp cô ấy.
Hôn ước giữa anh và cô ấy chỉ là một tờ hợp đồng mà thôi”
Hiếm lắm Tô Duy Nam mới kiên nhẫn để giải thích điều gì đó với Mộ Mẫn Loan thế này.
Mộ Mãn Loan không thể tin nổi lỗ tai mình, cô ngạc nhiên lên tiếng: “Một tờ hợp đồng? Vậy có nghĩa là anh sẽ không cưới Âu Mỹ Lệ đúng không?”
“Chỉ là một tờ hợp đồng mà thôi, đồng thì tất nhiên là có thời hạn phải cưới cô ấy chứ?”
Bồng nhiên Tô Duy Nam thấy hơi buồn cười, nhưng ngay sau đó anh lại hỏi ngược lại cô.
mà hợp, sao anh “Hay là em mong anh sẽ lấy cô ấy?”
“Em không hề muốn thế!”
Mộ Mẫn Loan nhào người vào lòng Tô Duy Nam, lúc này cô cảm giác như mình hạnh phúc đến mức sắp bay lên mất rồi.
“Em không muốn anh cưới người khác”
“Vậy anh cưới em nhé?”
“Làm vậy được chứ?”
Mộ Mãn Loan lấy dũng khí, cẩn thận ngẩng đầu lên.
Tô Duy Nam mỉm cười.
“Em đang cầu hôn anh đấy à?”
Trong ánh sáng mờ ảo ở phòng, cô nhìn anh với đôi mắt như phát sáng.
Năm năm trước, khi biết rằng Tô Duy Nam gặp chuyện không may, cô đã sống như một cái xác không hồn, mãi đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
Cô thề, dù