Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn hơi lóe lên, anh nhìn liếc cô gái đó.
Cô gái này chẳng phải là người yêu của em trai Lâm Thúy Vân sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Mà lúc này, Mộ Vấn An thấy Lệ Hữu Tuấn thì cũng ngạc nhiên ra mặt.
Gô ta nhìn Lệ Hữu Tuấn với ánh mắt không thể tin nổi, thậm chí suýt thì bỏ trốn.
€ó vẻ như Asius cũng nhận ra biểu cảm của Mộ Vãn An không được tự nhiên lắm, anh ta hỏi: “Sao thế? Vẻ mặt của em có vẻ như không được ổn lắm”
Mộ Vấn An vội vàng quay đầu đi chỗ khác: “Không sao, chắc là ở trên thuyền lâu quán nên em cảm thấy hơi say sóng thôi ấy mà”
“Vậy thì em đi nghỉ ngơi một lúc đi..”
Asius còn chưa nói hết câu thì đột nhiên nghe thấy Phạm Thiên Tứ lên tiếng với giọng điệu hơi khinh miết: “Vị này chẳng phải là cậu cả nhà họ Lệ sao?”
Bà Smith thấy Lệ Hữu Tuấn thì lập tức trở nên mất tự nhiên.
Bà ta đang chột dạ, dù sao thì bà ta cũng là người đã ăn trộm mất con của Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư.
“Cậu Lệ, sao cô Tô lại không đi tham gia tiệc từ thiện này với cậu thế? Hay là cậu Lệ lại thích trong nước đi với một người còn ở nước ngoài lại đi với người khác?”
Phạm Thiên Tứ đánh giá Mộ Mẫn Loan từ trên xuống dưới, hiển nhiên là ông ta đang hiểu nhầm rãng Lệ Hữu Tuấn ra nước ngoài là để ngoại tình với Mộ Mẫn Loan rồi Dù sao thì Mộ Mẫn Loan và Tô Kim Thư cũng là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau, một người thì trong sáng, trẻ trung, còn người bên cạnh Lệ Hữu Tuấn bây giờ thì lại lạnh lùng, kiêu ngạo.
Mỗi người lại đẹp theo một nét riêng, nhưng kể ra thì mắt thảm mỹ của