Mộ Mẫn Loan đặt chiếc vali trên tay sang một bên, sau đó đi thẳng đến bàn làm việc và ngồi xuống: “Công ty điện ảnh Nữ Hoàng muốn bước vào nước Thiên Hoàng thì đầu tiên phải có gương mặt phương đông.
Tôi đã lấy được vị trí nữ hoàng điện ảnh ở nước Thiên Hoàng rồi Đây là bước đệm tốt nhất”
Đôi mắt của Elena sáng lên ngay lập tức: “Tiếp tục đi”
“Thứ hai, tôi có kỹ năng diễn xuất và tôi sẽ không bao giờ đập vỡ thương hiệu của cô”
Nụ cười của Elena ngày càng rõ ràng hơn: “Còn có thứ ba?”
Lệ Hữu Tuấn không thế nhịn được, mặc dù Tô Kim Thư đã tháng ở cữ nhưng Lệ Hữu Tuấn không muốn cô ôm đứa bé mọi lúc, để tránh sau này bị đau lưng.
Vì vậy anh đã rất mất công dỗ dành để đứa bé nín khóc, đứa bé chỉ nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt to tròn, nghẹn ngào nức nở nhìn xung quanh “Chồng, mau đưa con cho em!”
Tô Kim Thư thấy đứa bé nín khóc thì có chút lo lắng muốn bế con về Mỗi lần đứa bé này khóc đều kêu gào rất đau lòng, nước mắt nước mũi còn nhiều hơn gấp bội.
Sau khi ôm lấy đứa trẻ, Tô Kim Thư bắt đầu lau khuôn mặt nhỏ bé nhầy nhụa ấy.
‘Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn cau mày đứng ở bên cạnh, cố ý liếc anh một cái, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi của đứa nhỏ, có thể thấy được cái mũi nhỏ nhăn lại khó chịu của cậu bé.
Đôi mắt Tô Kim Thư sáng lên và cô nhìn Lệ Hữu Tuấn đầy phấn khích: “Mau lên ông xã, hình như đứa bé đang cười!”
Lệ Hữu Tuấn bước tới, chỉ thấy đứa bé trong vòng tay Tô Kim Thư đang nheo mắt, có vẻ là một nụ cười thực sự.
“Đứa bé nhỏ như vậy làm sao có thể cười?”
Lệ Hữu Tuấn không khỏi nhíu mày, anh có thể thấy Tô Kim Thư đang nhìn đứa trẻ với ánh mắt trìu mến.
Và từ khi ôm đứa bé, trong mắt cô không còn anh nữa.
Nghĩ rằng trong tương lai sẽ có một tên khốn khác cướp vợ với mình, Lệ Hữu Tuấn không hiểu sao càng thêm bất mãn với đứa trẻ trong lòng cô.
“Rõ ràng là con biết cười mà, được chứ?
Anh nhìn con trai chúng ta có đôi mắt to như vậy, lớn lên hẳn sẽ là một anh chàng đẹp trai!”
Nghe giọng nói ngọt ngào của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn càng thêm