Đi xem phim? Tô Kim Vân có hơi bất ngờ.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô không có thời gian từ chối lời mời xem phim của Nhan Thế Khải.
“Đàn anh, thật ra em..” Đầu óc Tô Kim Thư dùng hết tốc lực để suy nghĩ. Cô đang cân nhắc nên từ chối Nhan Thế Khải như thế nào thì mới tốt.
Chỉ là lời còn chưa được cô nói hết thì Nhan Thế Khải đã cắt ngang cô: “Chỉ xem một bộ phim thôi em cũng không đồng ý à?”
Lúc Nhan Thế Khải nói ra lời này, trên mặt anh ấy có một tia cầu khẩn.
Nhìn bộ dạng của Nhan Thế Khải, trong lúc nhất thời Tô Kim Thư không biết phải từ chối anh ấy kiểu gì “Em không nói gì hết tức là đã đồng ý nhé. Năm giờ chiều nay anh sẽ qua đây đón em” Nhân khoảnh khắc Tô Kim Thư còn ngây người thì Nhan Thế Khải đã nhanh chóng đưa ra kết luận rồi quay người bước đi.
“Đàn anh” Tô Kim Thư cau mày nhìn theo.
Vốn dĩ Tô Kim Thư cũng muốn tìm một cơ hội để nói rõ chuyện này với Nhan Thế Khải. Chọn ngày không bằng gặp ngày, coi như hôm nay cô nói dứt khoát luôn đi.
Rốt cuộc mấy chuyện như vậy cũng không nên kéo dài, càng để lâu thì càng không công bãng đối với Nhan Thế Khải.
Nhan Thế Khải đi lấy bắp rang bơ và đồ uống.
Khi anh ấy quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Kim Thư mặc một bộ váy trắng đứng ngoan ngoãn ở cửa rạp chiếu phim lầu, đôi khi sẽ nhìn ngó xung quanh, như thể cô đang tìm kiếm anh ấy.
Khung cảnh này anh ấy đã đợi rất nhiều năm rồi. Nhưng mãi đến hôm nay nó mới trở thành sự thật.
“Em cầm lấy đi, phim cũng sắp chiếu rồi, chúng ta đi vào thôi” Nhan Thế Khải đưa bắp rang cho Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư gật đầu nhận lấy, cô đang chuẩn bị xoay người đi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu lơ đãng nhìn qua điện thoại Khi nhìn thấy dòng chữ ‘Lệ Hữu Tuấn, trái tim cô bỗng đập mạnh một cái.Cô gần như không suy nghĩ gì thêm đã ấn từ chối cuộc gọi.
Khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt Tô Kim Thư trùng hợp nhìn thấy ánh mắt dò xét của Nhan Thế Khải, anh ấy hỏi: “Sao em không bắt máy? Điện thoại của bệnh viện gọi đến à?”
Tô Kim Thư cười không tự nhiên: “Không phải, là số của tổng đài gọi quảng cáo thôi”
Nhan Thế Khải đã quen Tô Kim Thư một thời gian khá dài nên anh với cùng hiểu rất rõ con người Tô Kim Thư. Mỗi ánh mắt mỗi cử chỉ, dù là rất nhỏ, anh đều có thể biết được.
Vừa rồi anh có nhìn qua màn hình thoại. Trên màn hình có hiển thị tên người gọi. Nếu chỉ là cuộc gọi của tổng đài thì sao cô lại đặt tên?
Nhan Thế Khải không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói: “Chúng ta đi vào thôi”
Tô Kim Thư nhìn qua màn hình điện thoại và có chút hơi thất thần.
Lệ Hữu Tuấn đã từng nói qua sẽ không gọi điện cho cô nữa. Nhưng vừa rồi đến cô cũng không hiểu nổi tại sao cô lại chọn ngắt cuộc gọi. Hơn nữa, trong lòng cô còn có một cảm giác thoáng qua, giống như cô đang chột dạ vậy.
Càng suy nghĩ cô càng cảm thấy bất an, cô vội nói với Nhan Thế Khải: “Đàn anh cứ đi trước đi, em vào nhà vệ sinh một lúc, lát nữa sẽ quay lại”
Khi vào nhà vệ sinh, cô gọi lại cho Lệ Hữu Tuấn.
Anh vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã phát ra giọng nói bình thản quen thuộc của Lệ Hữu Tuấn: “Em đang ở đâu?”
Tô Kim Thư căn môi, cô do dự một giây: “Xong việc nên đi dạo phố với đồng nghiệp.”
Bên kia đầu dây đột nhiên yên tĩnh lại.
Giống như có một hơi thở lạnh lẽo lan ra.
Tô Kim Thư tự nhiên cảm thấy sợ: “Cậu chủ Lệ, anh tìm tôi có phải hay không là..”
“Tút tút tút? Âm thanh quen thuộc lại đến.
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà chấm dứt.
Tô Kim Thư đơ mặt ra. Cô biết tính tình Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng