“Quá tốt rồi! Vừa rồi trong rạp chiếu phim bị cúp điện rồi, bên trong tối om không thấy gì, tôi còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì rồi. Bây giờ bên kia đã khôi phục lại bình thường rồi, em còn muốn tiếp tục xem phim nữa không?
Hay là trước hết ra ngoài đã?”
Tô Kim Thư ngơ ngác mà nhìn cánh cửa, cô không biết nên nói cái gì nữa. Giọng nói của ác ma càng vang lên rõ ràng bên tai: “Em có còn nhớ những người đàn ông ngấp nghé tới em đều có kết cục thế nào không?” Tô Kim Thư run lên. Cô nhớ tới kết cục của Vương Tiến Phát, cũng nhớ tới sự máu lạnh vô tình của Lệ Hữu Tuấn ngày đó.
“Cậu Lệ! Tôi cầu xin anh. Đàn anh cũng chẳng làm gì cả!” Tô Kim Thư sợ anh. Nếu trước kia cô còn khiêu khích thì đó là do cô không biết trời cao đất rộng. Bây giờ cô thật sự sợ anh rồi. Cô không muốn liên lụy đến những người bên cạnh mình.
“Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi”
Tô Kim Thư cụp mắt. Năm năm trước cô và một người xa lạ sinh ra hai đứa con trai.
Nhan Thế Khải cũng không để ý đến, vẫn đối xử với cô rất tốt. Nhưng mà bây giờ, giữa cô và Nhan Thế Khải lại cách một cánh cửa, cô và Lệ Hữu Tuấn…
Cô không xứng với lòng tốt của Nhan Thế Khải.
“Đàn anh à, anh đi đi.”
“Sao vậy Kim Thư?”
“Anh đừng hỏi nữa, anh đi đi!”
“Kim Thư! Em nói cho anh đi, có phải em đã gặp phải phiền phức gì rồi hay không?
Hãy nghe lời anh, mở cửa ra trước đi.”
Trong nháy mắt Tô Kim Thư cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phía sau lại tối tăm hơn nhiều. Cô vội vàng cất cao giọng: “Nhan Thế Khải! Có phải là anh nghe không hiểu em đang nói cái gì đúng không? Em muốn anh đi đi!
Bây giờ anh đi ngay đi, lập tức biến mất khuất mắt em, em không muốn nhìn thấy anh nữa! Anh biết không? Từ đầu tới cuối, em cũng chỉ xem anh như là anh trai thôi, chưa từng có suy nghĩ gì khác trong đầu cả.
Anh như vậy sẽ khiến cho em có áp lực rất lớn. Em không biết nên đối mặt với anh thế.
nào nữa! Có phải là anh muốn em từ chức thì anh mới vừa lòng không?”
“Kim Thư!” Nhan Thế Khải ngây ngẩn cả người. Anh ấy không thể tin vào lỗ tai mình nữa: “Kim Thư! Những lời em nói đều là thật lòng sao?”
Cô muốn nói với Nhan Thế Khải, cô rất là biết ơn vì sự giúp đỡ của anh ấy.
Cô chưa bao giờ cảm thấy anh ấy phiền cả.
Chỉ là cô cảm thấy bản thân mình không xứng với lòng tốt của anh ấy mà thôi Nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi.
“Vậy… Kim Thư, anh đi trước đây. Thời gian không còn sớm nữa, lúc em về nhà nhớ chú ý an toàn.”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa. Đột nhiên Tô Kim Thư che mặt khóc rống lên. Lệ Hữu Tuấn nhìn bộ dáng khóc lóc như tinh thần muốn sụp đổ của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh tối đen.
Vừa rồi anh muốn cô như vậy, chẳng qua là do anh tức giận hết mức nên phát tiết và tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô khóc lóc thế này thì làm sao anh còn có thể ra tay được nữa chứ?
Anh gắt gao ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại một cách mạnh mẽ: “Anh ta đi rồi nên em đau lòng thế này sao?”
Cái thứ không có lương tâm này thật là…
Cô xem anh là không khí đúng không?
Ở trước mặt anh mà khóc lóc vì người đàn ông khác như vậy!
BOSS Lệ tức đến mức muốn giết người!
“Lệ Hữu Tuấn! Vì sao anh cứ phải làm như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?
Nhan Thế Khải là đàn anh của tôi, cũng giống như anh trai ruột thịt của tôi vậy!
Rõ ràng anh biết anh ấy ở ngay ngoài cửa, vì sao lại còn muốn cưỡng ép tôi nữa chứ. Anh có biết anh như vậy sẽ khiến cho tôi cảm thấy tôi chính là một người đàn bà dâm đãng lẳng lơ, một con điếm không biết liêm sỉ hay không?
Tôi ghét anh, rất chán ghét anh!
Lệ Hữu Tuấn! Tôi hận anh chết đi được!”
Tô Kim Thư liều mạng đập lên người anh Nhan Thế Khải và anh trai của cô là bạn học.
Mỗi khi nhìn thấy Nhan Thế Khải thì cô mới có thể nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ của anh trai Ở trong lòng cô, Nhan Thế Khải đã không đơn giản là đàn anh từ lâu rồi. Trên thực tế anh ấy chính