“Chỉ một lần, chỉ cần tôi thoải mái thì em muốn gì tôi cũng sẽ bằng lòng cho em”
“Chắc chắn vị trí bình chọn chức danh là em chứ không thể là ai khác được.”
Lúc Trưởng khoa Đàm nói chuyện, giọng nói gấp gáp không dẫn nổi, vô cùng đáng khinh.
Sau một lát, giọng nói nũng nịu của Tô Kim Thư cũng vang lên theo: “Trưởng khoa Đàm, anh nói không sai.”
“Một cô gái nhỏ lẻ loi một mình như tôi nỗ lực phấn đấu quả thật rất vất vả, hơn nữa bây giờ em còn phải chăm lo cho hai đứa con trai nữa.”
“Trưởng khoa à! Anh nguyện ý cho tôi cơ hội này, quả thật là tôi cầu còn không được mà sao lại từ chối được cơ chứ?”
Trưởng khoa Đàm lập tức vui vẻ xoa xoa tay: “Em đồng ý rồi sao?”
Tô Kim Thư thẹn thùng: “Chẳng qua nơi này là văn phòng, lỡ như bị người ta thấy được thì ảnh hưởng không tốt, hay là chúng ta đi khách sạn đi?”
“Rè rè…”
Video đến đây đã bị cắt rồi.
Tuy rằng chỉ có thời gian mấy chục giây ngắn ngủn, nhưng xem xong những thứ này thì sau lưng Tô Kim Thư đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Người đăng cái video này lên thật sự ác độc đến mức làm ho người khác giận sôi lên.
Cố ý đăng lên loại video ngắt đầu bỏ đuôi như thế này chỉ vì vu oan cho người khác.
Khi không có ai nhìn thấy tiền căn hậu quả, nhất định sẽ cho rãng đây là bằng chứng chứng minh rằng cô đã chấp nhận quy tắc ngầm.
Những bức ảnh cùng với đoạn video này cũng đã đủ để hủy hoại cô rồi.
Trên những bức ảnh này, trên biểu ngữ ở trang đầu, toàn bộ đều được phối hợp với những từ ngữ khó coi: “Sinh hoạt cá nhân phóng đãng của bác sĩ Trưởng khoa ở bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải.”
“Bác sĩ xinh đẹp dựa vào thân thể lên ngôi, vô liêm sỉ!”
“Kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp trong lòng các chuyên gia, ban ngày là nữ bác sĩ đoan trang, buổi tối là gái bán hoa ngủ với người khác!”
“Đuổi khu u ác tính này ra khỏi bệnh viện trung tâm!”
Bức ảnh được dán trên trang đầu, đều là do người khác cố ý chọn góc độ và chụp lại.
Mỗi vị trí đều vừa vặn lộ ra khuôn mặt của Tô Kim Thư.
Hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mê ly lộ ra vẻ quyến rũ “Chết tiệt!”
Tô Kim Thư căn chặt hàm răng.
Rốt cuộc là ai đã trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô như thế này?
Lúc này đúng là thời điểm quan trọng để bình chọn chức vị.
Vào lúc này thế mà lại xảy ra gièm pha như vậy.
Nếu không thể giải quyết được chuyện này, đừng nói là bình chọn chức vị mà e răng ngay cả công việc của cô cũng không giữ được nữa rồi!
Suy nghĩ của Tô Kim Thư xoay chuyển rất nhanh.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ cách ứng phó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Cúi đầu nhìn một cái, là Trưởng khoa Vương.
Một dự cảm không may toát ra: “A lô, chào Trưởng khoa Vương!”
“Hai”
…’ Điện thoại vừa được kết nối, Trưởng khoa Vương đã lập tức thở dài một tiếng.
Lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu lại vô cùng tiếc hận: “Tô Kim Thư! Lát nữa cô đến bệnh viện một chuyến đi.”
Trong lòng Tô Kim Thư lập tức hoảng sợ: “Trưởng khoa Vương! Có phải là bởi vì chuyện trên trang web bệnh viện không?”
Giọng nói của Trưởng khoa Vương rất bất đắc dĩ: ‘Kim Thư, cô là một bác sĩ tâm lý cực kỳ thông minh và cực kỳ chuyên nghiệp, tư duy nhạy bén, lại cẩn thận, lần này thật sự là quá đáng tiếc!”
Nói xong, Trưởng khoa Vương trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng.
E răng cô là người biết chuyện này trễ nhất đi!
So sánh với bức ảnh này, đoạn video kia đã truyền đi khắp các ngõ ngách trong bệnh viện từ lâu rồi.
Rốt cuộc là ai? Là ai đã dùng trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô như vậy?
Sau khi thu dọn lại một chút, Tô Kim Thư lập tức gọi xe chạy đến bệnh viện.
Mới vừa đi tới cửa thì cô đã thấy được một bóng dáng quen thuộc đang vẫy tay về phía mình: “Kim Thư!”
Vậy mà lại là Lâm Thúy Vân!
Vội vàng chạy qua, ôm chầm “Thúy Vân! Sao cậu lại tới đây? Không phải là cậu nói muốn đi ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió sao?”
Lâm Thúy Vân tức giận đến mức cái mũi cũng xiêu vẹo: “Cậu đều bị người ta ức hiếp thành ra như vậy rồi thì sao mình lại có thể không trở lại được chứ?”
Trong lòng Tô Kim Thư ấm áp: “Cậu… Tin tưởng mình sao?”
Lâm Thúy Vân tức giận chọc nhẹ một cái lên gáy của cô: “Ăn nói bậy bạ cái gì vậy hả? Mình còn không hiểu cậu sao? Từ đầu đến cuối cậu đều không phải loại người như vậy,