“Tô Kim Thư, rốt cuộc mày đang làm cái gì?
Ở trên góc lầu hai truyền đến giọng nói giận dữ của Tô Văn Tâm: “Có phải là hôm nay tao đã cho mày mặt mũi rồi đúng không, còn dám ra tay đánh người ở nhà nữa?”
Tô Bích Xuân bị đánh đến mức lỗ tai ong ong lên, đang chuẩn bị đánh trả nữa.
Bất thình lình nghe thấy giọng nói của Tô ‘Văn Tâm, tròng mắt cô ta chuyển một cái, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lư Tuyết Cầm cũng nghẹn ngào mà vọt lên ngay lúc này, một tay bà ta ôm lấy con gái bảo vệ vào trong lòng.
Tô Kim Thư cứ đứng tại chỗ như vậy, mắt lạnh nhìn một nhà ba người bọn họ giống như là tên hề nhảy nhót lộc cộc trước mặt mình vậy.
Dường như cô cảm nhận được máu toàn thân đều lạnh lại.
Tô Bích Xuân nói không sai, ba người bọn họ mới là người một nhà chân chính, còn cô chỉ là một người ngoài mà thôi Bàn tay buông thống bên người chợt nảm chặt lại.
Tô Kim Thư lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tô Văn Tâm.
Hốc mắt ửng đỏ kia, nhìn chằm chăm khiến cho trong lòng ông ta cũng có chút sợ hãi.
“Tô Văn Tâm, không phải vừa rồi ông nói muốn hợp đồng hay sao?”
Tô Văn Tâm nghe thấy những lời này xong, ánh mắt ông ta sáng lên trong nháy mắt: “Kim Thư, con đồng ý rồi sao? Cha biết ngay con là đứa nhỏ biết nghe lời mà, vừa rồi cha cũng không phải là cố ý muốn hung dữ với con đâu…”
Tô Kim Thư cười lạnh: “Tôi nói cho ông biết, đời này, kiếp sau, ông cũng đừng nghĩ tới lợi dụng tôi một lần nữa. Cho dù Lệ Hữu Tuấn thật sự nguyện ý nghe lời tôi, ký kết hợp đồng với ông, tôi cũng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói giúp đâu!”
“Mày nói cái gì? Mày cái con nhóc chết tiệt kia, mày nói thêm câu nữa xem?”
“Tôi nói, cái loại người tệ bạc vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà ngay cả mạng của con ruột mình cũng đều có thể không để ý đến như ông thì căn bản là không xứng làm một người cha. Từ hôm nay trở đi hai chung ta một đao cắt đứt, ông cũng không phải là cha của tôi nữa!”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Kim Thư xoay người chạy nhanh ra ngoài.
“Âm!”
Cho đến khi cửa lớn bị đập thật mạnh, Tô Văn Tâm mới phục hồi tinh thần lại.
Ông ta tức giận đến mức cái mũi cũng Nói còn chưa dứt lời, vừa quay đầu lại thì ông ta đã nhìn thấy Tô Bích Xuân ghé vào trong lòng Lư Tuyết Câm không ngừng nức nở, Đột nhiên ông ta nổi giận đùng đùng: “Rõ đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi không phải còn đang tốt đẹp sao? Rốt cuộc các người đã nói cái gì với nớ?”
Lư Tuyết Cầm do dự một chút: “Kìm Thư con bé, con bé nói…”
Tô Bích Xuân thuận thế cắt ngang, khóc thút thít mà lên tiếng: “Mẹ, bây giờ đã là lúc nào rồi, mẹ còn muốn che chở cho nó nữa hay sao?
Ba, con nói thật với ba vậy.
Vừa rồi Tô Kim Thư nói cả tất cả Tô thị này đều là do mẹ nó và anh trai nó một tay làm nên.
Nó không chỉ muốn mười lăm vạn, nó còn muốn cả tập đoàn Tô thị nữa Còn muốn đuổi hết toàn bộ chúng ta ra ngoài.
Con chẳng qua là thật sự tức quá, nên mới tranh luận với nó hai câu.
Không nghĩ tới đột nhiên nó lại ra tay đánh người!”
“Cái gì? Nó dám càn rỡ như vậy, nó thật sự cho rằng tao không trị nổi nó nữa rồi đúng không?”
Tô Văn Tâm vừa nghe thấy những lời này, ông ta giận tím mặt, một cỗ tức giận xông lên não, ông ta đập hết toàn bộ đồ vật trên mặt bàn.
Tô Bích Xuân châm ngòi ly gián thành công, cô ta cực kỳ đáng thương mà trốn vào trong lòng Lư Tuyết Cầm, khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười ác độc.
Tô Kim Thư thất hồn lạc phách mà chạy ra khỏi nhà họ Tô.
Bây giờ rõ ràng thời tiết còn có chút nóng, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình giống như được đặt trong hầm băng.
Cô liều mạng mà chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu.
Chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì đã đứng trước tấm bia mộ của mẹ rồi.
Năm năm trước, Tô Văn Tâm không muốn để người ngoài biết đến đứa con trai thiên tài của mình bây giờ đã biến thành người sống đời sống thực vật không thể tự gánh vác cuộc sống được nữa, cho nên ông ta đã tuyên bố với bên ngoài rằng Tô Duy Nam đã chết rồi.
Cho nên bên cạnh phần mộ của mẹ Tô Kim Thư, ông ta cũng lập một cái mộ chôn cất quần áo và di vật của Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư ngồi trước tấm bia đá cả một buổi