“Tẩu tử, Lý đại ca không có nhà sao?” Hạ Tử Thường một bên ôm Khuynh Thành đi vào trong nhà, một bên cười hướng Ôn thị hỏi.
“Ở đây.
” Ôn thị thần sắc có chút mất tự nhiên, “bây giờ vừa vặn có bệnh nhân, phu quân ta đang chữa bệnh cho người ta, ngươi có muốn đi cùng ta vào phòng chờ một chút?”
“Có bệnh nhân à? Thẩm thẩm, ta đi giúp đỡ Lý đại thúc.
” Vân Dục nghe nói có bệnh nhân, ánh mắt lập tức sámg lên, nhanh chân hướng vào một gian phòng mà đi đến.
Lý gia trong nhà có tổng cộng bốn gian phòng, trong đó có một gian chính chuyên dùng để xem bệnh cho người ta.
Bình thường Vân Dục thường xuyên giúp Lý lang trung làm trợ thủ, Ôn thị chưa từng ngăn cản qua, thế nhưng lần này lại bắt bả vai Vân Dục.
“Vân nhi, đừng đi.
Đại cữu ngươi đang ở bên trong.
”
Đại cữu?
Vân Dục lập tức dừng bước, chuyển con mắt nhìn về phía Hạ Tử Thường.
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Mặc đã lạnh thành khối băng, nắm đấm nghiến răng kêu két két vang dội.
Cậu không có quên, là ai hãm hại mang mẫu thân đi bán!
Nếu như không phải có đại cữu ngầm đồng ý, đại cửu thẩm của cậu như thế nào lại dám làm chuyện như vậy.
“Mẫu thân, có phải hay không mợ cũng ở nơi này?” Như đã trở thành ám ảnh, đại cữu thẩm Kim thị đích thị là một nữ nhân hung dữ chua ngoa, lúc nào cũng thích mắng chửi người, bé không thích đại cửu thẩm.
“Đúng vậy, đại cữu thẩm các ngươi cũng ở đây.
” Ôn thị nói, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Tử Thường cùng ba đứa trẻ.
Sở dĩ Hạ Tử Thường bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không chỉ là bởi vì nàng chưa kết hôn mà có con, thật chất châm ngòi thổi gió không thiếu phần của Kim thị.
Một nữ nhân mang theo ba đứa trẻ sống qua ngày, ở trong đó có bao nhiêu gian khổ, Ôn thị cũng không dám nghĩ.
“Mẫu thân, hay là chúng ta ngày mai lại đến đi.
” Thanh Mặc hướng Hạ Tử Thường nói, cậu không muốn mẹ ruột mình lại bị cái lão bà Kim thị ác độc kia khi dễ.
Hạ Tử Thường cười nhạt một tiếng, “tại sao lại muốn ngày mai quay lại? Sự tình hôm nay hôm nay sẽ làm xong.
”
Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, một giọng nữ âm dương quái khí liền theo sát mà vang lên.
“Ây dô,