Thanh Mặc cùng Vân Dục đồng loạt nhìn mẫu thân mình một cái.
Tràn đầy mừng rỡ.
Quá tốt rồi.
Mẫu thân bọn hắn rốt cuộc cũng không yếu thế trước mặt Kim thị.
Thanh Mặc không khỏi nhớ tới thủ đoạn của mẫu thân nhà mình đối với Ngô Tam, trong lòn lại nhiều thêm mấy phần sức mạnh.
“Tốt tốt tốt! Hạ Tử Thường, ta nhìn là biết ngươi là đồ làm phản! Ngươi cái đồ tiểu tiện nhaan bỉ ổi không biết xấu hổ, lạo dám ở trước mặt lão nương làm ra vẻ ta đây! Chờ coi lão nương làm thế nào để giáo huấn tiểu tiện nhân ngươi cùng ba đứa con thối của ngươi.
” Khí thế hung hăn mắng một trận, Kim thị bước chân loạng choạng, nhanh chóng hướng Hạ Tử Thường xông tới.
“Hạ gia tẩu tử!.
” Ôn thị thấy tình huống không ổn, lập tức muốn lên tiếng ngăn cản.
“Tránh ra! Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Kim thị tiện tay đẩy luôn Ôn thị, đem Ôn thị đẩy mạnh ngã ra đất.
Thân thể Ôn thị vốn xương cốt gầy yếu, nơi nào có thể chịu được cú ném nặng nề như vậy, bị đau đến rên lên thành tiếng, trong thời gian ngắn không tài nào mà dậy nổi.
“Hạ gia tẩu tử, ngươi đừng xúc động, dọa đến ba đứa trẻ a! ” Dù là như thế, nàng vẫn không quên khuyên giải Kim thị.
Kim thị người phụ nữ này, nổi danh xa gần là Mẫu Dạ Xoa, ngoại trừ vị mẹ chồng kia so với nàng còn muốn hung hãn hơn mấy phần mới có thể trị được nàng, bình thường tất cả mọi người thật không dám trêu chọc nàng.
Thấy Kim thị hai mắt đỏ lên, thật giống như dã thú đang nổi cơn điên vung lấy nắm đấm xông tới chính mình, Hạ Tử Thường một tay ôm tiểu Khuynh Thành, dưới chân di chuyển một cách vi diệu, thân hình trong nháy mắt liền vọt đến trước người Thanh Mặc cung Vân Dục.
Cái tốc độ di chuyển kia, nhanh đến làm người ta không cách nào thấy rõ.
Vốn dĩ Kim thị cách nàng không xa, cũng chỉ mấy giây công phu liền vọt đến trước mặt nàng.
Nàng ta xoay tròn nắm đấm lớn như bao cát, hướng về Khuynh Thành trong ngực Hạ Tử Thường mà vung tới.
Trong mắt của ả ta, bất kể là lớn hay nhỏ, cũng đều là thiếu đòn.
“Dừng tay.
” Âm thanh của Lý lang trung cùng vang lên từ một nơi không xa.
Nguyên là ông ấy