Giờ đang là mùa đông, tuyết còn đang rơi, nhưng Kim thị lúc này lại cảm thấy so với mùa đông thì còn lạnh lẽo hơn gấp trăm lần.
Loại lạnh lẽo này, là từ đáy lòng sinh sôi ra ngoài, tựa hồ như huyết dịch cũng có thể bị kết thành băng.
“Ta, ta!.
” Vốn dĩ là làm việc chột dạ, Kim thị giờ coi như có chống chế cũng vô dụng.
Hạ Tử Thường cũng lười phải tiếp tục cùng Kim thị tính toán, nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Một tay níu lấy cổ áo Kim thị như xách một con gà con, Hạ Tử Thường không cần tốn nhiều sức mà đi đến cửa lớn.
Thấy thế, Hạ Gia Cường trực tiếp choáng váng.
Ôi mẹ ơi!
Cô em gái này từ khi nào sức lực lớn như thế? Hắn làm thế nào lại không biết?!
Thanh Mặc thấy thế, rất có mắt nhìn, liền chạy đến trước cửa, đem cửa lớn mở ra.
Hạ Tử Thường động tác tiêu sái đem Kim thị ném ra ngoài cửa, Hạ Tử Thường lại quay đầu nhìn về phía Hạ Gia Cường đang hóa đá.
“Ngươi là lựa chọn tự mình đi ra ngoài, hay là chờ ta đây mang ngươi ném ra ngoài? Hả?”
Từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, Hạ Gia Cường nhìn Hạ Tử Thường cười cười xấu hổ, “ta, ta sẽ tự đi.
”
Nói xong, hắn liền cùng tay cùng chân, tư thái cứng ngắc đi ra ngoài.
Bộ dáng kia nhìn qua, dường như là chịu kích động không nhỏ.
Phanh –
Chờ sau khi Hạ Gia Cường đi ra khỏi cửa, Thanh Mặc thật nhanh đem cửa đóng lại.
Thế giới cuối cùng cũng quay về thanh tịnh.
“Thật sự xin lỗi, khiến các người chê cười rồi.
” Lần nữa hướng vợ chồng Lý lang trung xin lỗi, Hạ Tử Thường tràn đầy áy náy.
“Không có việc gì, không có viêc gì, là Kim thị khiêu khích trước, không thể trách ngươi được.
” Ôn thị ôn hòa nói.
“Chỉ là bất quá, ngươi giáo huấn bọn họ như vậy, phụ mẫu chắc chắn không chịu để yên.
” Lý lang trung tràn đầy thương hại mà nói với Hạ Tử Thường.
“Hài cốt của mẹ ta vẫn còn chôn ở Hạ gia.
” Hạ Thử Thường thản nhiên nói.
Vốn dĩ nương của nguyên chủ đã sớm mất sau khi sinh hạ nàng không bao lâu.
Về sau, cha nàng lại cưới Cổ thị.
Cổ thị vì cha nàng mà sinh