Liễu lão gia vô cùng sủng ái Hồng Linh, cũng rất xem trọng đứa bé trong bụng nàng.
Thường xuyên cho người đến mời Lý lang trung chẩn mạch cho Hồng Linh, chỉ sợ Hồng Linh và hài tử có nửa điểm sai lầm.
Thế nhưng trời không toại lòng người, mọi việc Liễu lão gia và Hồng Linh đều rất cẩn thận, nhưng mà đến thời khắc quan trọng vẫn xảy ra sai sót.
Thời điểm cách ngày dự sinh của Hồng Linh còn nửa tháng, Hồng Linh không giải thích được trong nhà ngã một phát, dẫn đến bị xuất huyết, hài tử cũng không giữ được, theo Hồng Linh cùng đi.
“Đứa bé kia là một nam thai, nghe nói tại thời điểm Hồng Linh tắt thở, mắt cũng không nhắm.
” Cuối cùng, Lý lang trung thở dài nói.
“Hồng Linh chắc chắn là không cam lòng!.
” Hạ Tử Thường lẩm bẩm nói.
Ngay thời điểm sắp phú quý lại chết oan chết uổng, ngay cả đứa trẻ mười tháng hoài thai cũng không thoát nạn, Hồng Linh nhất định là chết không nhắm mắt.
Hơn nữa, nàng nhìn sự việc này, trong đó nhất định có điều mờ ám.
Khó tránh khỏi là thủ đoạn bỉ ổi bẩn thỉu trong trạch đấu, hại chết Hồng Linh cùng hài tử của nàng.
Đang nói chuyện, Hạ Tử Thường và Lý lang trung đã đến của lớn của Liễu gia.
Liễu gia là nhà có khí khái nhất trong cả Đào Nguyên thôn này, cổng chính sơn son đỏ chói, có cả một tên hộ viện trong coi.
“Lý lang trung, là ngọn gió nào thổi ngài tới đây?” Tên hộ viện nhận ra Lý lang trung, bất quá lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lại không khống chế được mà hướng về người đứng phía sau ông mà ngắm.
Hạ Tử Thương một bộ váy vải thô đơn giản, lại như cũ không che được vẻ tuyệt sắc phong hoa vô hạn của nàng.
Dáng người yểu điệu, chỗ cần lồi thì sẽ lồi, chỗ nào nên lõm thì lõm, eo nhỏ chỉ vẻn vẹn không bằng một vòng tay, khiến cho tất cả nam nhân nhìn thấy liền không quên được.
Một gương mặt kiều diễm không son phấn, càng là xinh đẹp không nhiễm tì vết, một đôi mắt phượng nhướng lên, đuôi mắt xinh đẹp phong tình tựa hồ như câu lấy hồn người.
Cô nương này, thật đúng là thiên tư tuyệt sắc.
Hộ viện cơ hồ con mắt đều nhìn thẳng.
Thấy ánh mẳ tên hộ viện trước mặt một mực dính trên người Hạ