Vừa nghe Cổ thị nói, khí tức quanh thân Hạ Tử THường từng chút từng chút một trượt dài về âm độ
Cổ thị không một chút nào chú ý tới, nữ tử đối diện ý cười trên khoé môi biến mất rồi, hơn nữa đang dùng cặp mắt vốn dĩ không hề bận tâm giờ đang nhìn bà ta chằm chằm, vẫn là nước miếng tung toé tiếp tục nói: “Theo lý thuyết, bây giờ ngươi đã ra ở riêng rồi, nhưng mà ngươi vẫn có nghĩa vụ nuôi sống ta và phụ thân ngươi.
Cho nên a, tiền đem Khuynh Thành bán đi ngươi cũng không cần đếm kiểm gì cả, cháu ngươi tương lai nếu như là có thi đậu công danh, tất nhiên sẽ nhớ kỹ người cô là ngươi đã góp một phần sức lực, đến lúc đó cũng không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.
”
Sau khi tiếng nói của Cổ thị chấm dứt, bầu không khí trong phòng, lập tức giống như trong hầm băng, đã hoàn toàn lạnh xuống.
“Bà vừa mới nói, muốn đem ai đi bán? Tôi chưa nghe rõ ràng?” Híp đôi mắt, Hạ Tử Thường từng chữ từng chữ như riếng răng mà hỏi.
Khí tức băng lãnh sát phạt quanh thân nàng toả ra, bắn thẳng vào Cổ thị.
Chỉ là trong một cái chớp mắt đó, Cổ thị bị ánh mắt của Hạ Tử Thường doạ cho sợ hãi.
Bà ta cảm thấy ánh mắt của Hạ Tử Thường giờ này khắc này nhìn chằm chằm bà ta, rất giống một con dã thú hung hãn, tuỳ thời đều có thể mà nhào tới xé xác bà ta ra.
“Nương nói, muốn đem Khuynh Thành bán đi.
” Giọng nói oang oang của Kim thị chợt vang lên bên tai Hạ Tử Thường, ẩn ẩn hàm chứa sự chờ mong đến không kịp đợi mà lên tiếng, “đem Khuynh Thành bán đi, năm mươi lượng bạc, cũng đủ đảm bảo số tiền lớn trả công cho thầy giáo trong hai năm tới.
! Đại muội tử, cha mẹ tuổi đều đã cao, cả gia đình này đều là nhờ vào đại ca ngươi chống đỡ, ngươi nên cảm tạ đại ca ngươi đã thay ngươi tẫn hiếu với phụ mẫu nữa đó.
”
“Cho nên, ta liền nên mang con gái đi bán, sau đó đem bạc cho các người, để các người đi trả công cho tiên sinh dạy học của Đại Bảo?” Hạ Tử Thường khoé môi câu lên một ý cười lạnh, hỏi thẳng
Mấy người này thật sự là khiến cho nàng chán ghét tột cùng, nhất định là không biết xấu hổ, vô sỉ đến mức vô sỉ từ ngoài cửa vô sỉ đến trong nhà, từ già đến trẻ từ lớn đến bé đều vô sỉ đến hết thuốc chữa.
“Tử Thường.
” Hạ Quang Khánh vẫn là mở miệng, hắn dùng ánh mắt phiền muộn nhìn