Cơm, trứng, cà rốt.
Thích hợp nhất chính là cơm chiên trứng.
Thời điểm Hạ Tử Thường bưng món cơm chiên trứng đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm xong vào mũi, ba tiểu gia hỏa đều kinh ngạc mở to mắt nhìn, nước bọt hết thẩy đều chảy xuống.
Thanh Mặc nhìn món cơm chiên trứng đủ cả sắc hương vị, dụi dụi con mắt.
Kỳ lạ
Lần này, thế mà không có khét?
Trước kia mỗi lần khi mẫu than xào rau, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xào cho món ăn khét mất.
Dùng chén nhỏ đem cơm chiên trứng chia ra làm bốn phần, Hạ Tử Thường giữ lại phần ít nhất, đem ba phần còn lại cho ba đứa trẻ.
“Mẫu thân, con không đói, người ăn phần của con đi, con ăn phần kia a.
” Vân Dục thấy thế, vội vàng nói.
Khuynh Thành liếc nhìn trong chén cơm Hạ Tử Thường, lại liếc mắt nhìn bát cơm tràn đầy trước mặt, nuốt nước miếng một cái, cũng nãi thanh nãi khí nói, “mẫu thân, Khuynh Thành cũng không đói, người ăn một phần của Khuynh Thành đi, Khuynh Thành ăn ít một chút”.
Thanh Mặc lại trực tiếp bưng bát cơm trước mặt mình, muốn cùng Hạ Tử Thường đổi lại.
Mẫu thân nhà cậu rất là cực khổ, vì nuôi sống ba người bọn cậu nhất định không dễ dàng, bọn chúng không thể lại để cho mẫu thân đói bụng.
Nhìn ba tiểu bảo bối trước mắt tranh nhau chen lấn muốn cho mình ăn nhiều một chút, Hạ Tử Thường trong lòng ấm áp lại có chút xót xa, hốc mắt đều có chút đỏ lên.
Tiểu bảo bối hiểu chuyện nghe lời như vậy, nàng như thế nào có thể không thích đây?
“Mẫu thân không đói bụng.
” Hạ Tử Thường đem bát của Thanh Mặc đẩy trở về, “các con ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong liền đi tắm một chút rồi đi ngủ, thời gian không còn sớm, tiểu hài tử thức đêm, ảnh hưởng tới phát triển.
”
Đối với yêu cầu của Hạ Tử Thường, ba đứa trẻ trước giờ ngoan ngoãn nghe theo đã quen, lập tức ngoan ngoãn đi ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của Khuynh Thành là nhanh nhất, có thể dùng “phong quyển tàn vân” để hình dung, trong nháy mắt , một bát lớn cơm chiên trứng liền bị cô bé tiêu diệt, bụng nhỏ tròn vo.
Đã rất lâu chưa được ăn no như vậy rồi, Khuynh Thành thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỉ của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ ra ý cười thỏa mãn.
Tương phản tướng ăn thô lỗ của Khuynh Thành, tướng ăn của Vân Dục cùng Thanh Mặc đều tương đối lịch sự.
Chờ sau khi ba tiểu bảo ăn cơm xong, Hạ Tử Thường nhanh tay thu dọn chén đũa.
“Mẫu thân trước đun nước nóng mang tới, đợi