Chuyện An là em trai của Hoàng rất ít người biết tới, từ khi cậu mới sinh được vài tháng bố mẹ hai người đã ly hôn. An theo mẹ sống cùng dượng còn Hoàng theo bố. Đến khi mẹ và dượng bị tai nạn mất đi thì An mới trở về sống cùng họ, nhưng trên hộ khẩu ô ghi tên người thân sinh vẫn là mẹ và dượng, ngay cả họ của cậu cũng lấy theo họ dượng.
Trước đó cậu vẫn nghĩ mình là con của dượng, nhưng cậu rất giống bố, còn Hoàng lại giống mẹ. Bố cậu năm xưa vì nghi ngờ mẹ ngoại tình mới ly hôn, không ngờ mẹ lại đến với người ta thật.
Chính bố đã đẩy hai mẹ con cậu đi, cho nên đến tận sau này An vẫn không muốn đổi về họ của bố.
Kết cục bố cậu cũng vì tâm bệnh mà ra đi sau mẹ một năm. Cậu với Hoàng chính thức thành trẻ mồ côi.
Năm đó cậu mới năm tuổi, còn Hoàng mười lăm tuổi.
Cũng may là họ hàng nhà An rất tử tế. Bọn họ quyết định cho thuê ngôi nhà của mẹ và dượng rồi đưa tiền thuê mỗi tháng cho bọn cậu. Tiền bạc thì không thiếu, chỉ tiếc là trung học năm đó Hoàng si mê Trung, cuối cùng chuyển trường theo hắn ở ký túc xá. Một mình An năm tuổi được Hoàng thuê một người phụ nữ ở goá chăm sóc.
Từ đó đến nay cũng mười lăm năm rồi. An chẳng vì bị bỏ lại mà thất vọng, trái lại cậu thật sự rất yêu quý người anh trai này. Hoàng tuy không trực tiếp chăm sóc cậu nhưng tuần nào cũng về dạy An học rồi chơi với cậu.
Những ngày An còn nhỏ cả Trung và Hoàng đều hay về nhà. Lúc đó cậu không biết yêu đương là gì, vẫn nghĩ hai người là bạn thân, ai ngờ...
Sau này Hoàng theo Trung học đại học ở thành phố khác, lúc Trung đi lính thì anh cũng nhập ngũ theo, từ lúc đó An không còn gặp Trung nữa, còn Hoàng thỉnh thoảng sẽ về nhà.
Căn nhà của bố tuy lớn nhưng đã cũ, lại đúng lúc có người hỏi mua, Hoàng bán căn nhà này đi, để lại một nửa tiền vào thẻ đưa cho An, một nửa gửi họ hàng cầm hộ. An đành chuyển đến căn nhà của mẹ và dượng, chính là căn cậu đang ở bây giờ.
Mới đầu Hoàng đóng quân ở ngay rìa ngoài thị trấn, chỗ đó còn phủ sóng điện thoại và có điện, cứ vài ngày Hoàng lại gọi điện về. Đến khi anh chuyển đến đơn vị mới này, điện không, nước không, sóng điện thoại không, thứ duy nhất để duy trì liên lạc là những bức thư tay.
Những bức thư luôn luôn nhắc đến một người duy nhất. Trung gần như chiếm trọn thanh xuân của Hoàng. Có phải An được nghe về anh quá nhiều nên khi gặp Trung cậu mới động lòng nhanh như vậy?
Cũng chính nhờ những bức thư năm ấy mà An mới biết hai người là người yêu. Giờ thì những thứ đó chỉ còn là vài con chữ còn sót lại.
An ăn một bát cơm rồi dừng lại, còn Hưng từng là bộ đội nên nhanh chóng giải quyết hết phần còn lại.
Biết Hưng từng đi lính, An lại thêm vài phần thiện cảm với anh, cậu lân la hỏi thăm về nơi anh từng đóng quân. Hưng cũng hoài niệm lại khoảng thời gian đó, bắt đầu kể.
"Nơi ấy thì có gì