Suốt mấy ngày hôm sau An thường gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy cậu không nhớ gì hết nhưng cái cảm giác đau lòng vẫn luôn tồn tại, giọng nói của Trung cứ như quanh quẩn đâu đây.
An không buồn đi vẽ nữa, cứ nằm ngẩn người ở nhà. Cậu biết tình trạng của mình không ổn nhưng cũng mặc kệ, cả người như bị thoát lực. Hai tháng cố gắng quên đi vậy mà chỉ cần một cuộc điện thoại cũng đủ làm cho cậu bại lộ hoàn toàn.
Nằm úp sấp trên chiếc giường nhỏ, An cảm thấy nhớ Trung, nhớ vòng tay mạnh mẽ đã từng siết cậu vào lòng, nhớ đến nụ hôn cuồng dã và say mê, nhớ những lần triền miên ân ái.
Yêu hắn mà cũng hận hắn, cậu thấy lòng mình rối bời.
Nằm một chỗ làm cả người đều thấy uể oải, cậu quyết định đi mua rượu về uống.
Mùa này bầu trời ở vùng cao vào buổi chiều bắt đầu lạnh dần, gió đông thổi từng cơn, chân tay rất dễ tê cứng. An mặc một cái áo bông dày vào người, cẩn thận đi tất vào chân rồi mới xỏ dép ra ngoài.
An vốn định mua rượu về nhưng mà uống một mình buồn quá, cậu bèn đi bộ đến quán ăn gần đây, chỗ này vừa có cơm vừa có rượu.
Đây đúng là một quyết định điên khùng, nhưng An cũng muốn thả lỏng mình một phen, đằng nào nơi đây cũng chẳng có ai nhận ra cậu.
Quán cơm này chủ yếu phục vụ cho người dân tộc thiểu số sống quanh đây, quán khá nhỏ, bức tường trắng đã loang lổ những vệt ẩm mốc, bên trong có mấy bàn đã có người ngồi.
"Cô ơi cho cháu ba món mặn với một chai rượu." An nói xong đi đến cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cô chủ quán nhìn thấy An thì hơi giật mình nhưng rất nhanh đã nở nụ cười thật tươi, "Bữa nay làm sao mà cháu trai lại uống rượu thế này?"
"Cháu uống rượu cho ấm người cô ạ, mấy hôm nay thấy lành lạnh." An tiện tay lấy giấy lau bát với đũa. Lúc thức ăn mang lên, cậu thấy trên bàn nhiều hơn một đĩa xào, một bát lạc luộc và một tô canh.
An rất ghét ăn canh, đang định thắc mắc với cô chủ quán thì phía đối diện có người ngồi xuống.
"Ơ anh chưa đi à?"
Hoá ra người đến là Hưng, anh ngồi xuống rất tự nhiên lau đũa bát, miệng khẽ cười, "Anh ngồi cùng An được không?"
An thật ra không muốn lắm, cậu muốn ngồi một mình, nhưng giờ đây từ chối thì hơi ngại, cậu cười, "Vậy anh ăn cơm cùng em luôn nhé."
Hưng tự nhiên lấy hai cái chén, cầm chai rượu rót đầy rồi đưa cho An, anh giơ chén lên.
"Anh không ngờ An lại biết uống rượu đấy? Đã thành niên chưa?"
An cũng thuận tay cụng chén với Hưng rồi nhấp một ngụm, mặt nhăn lại, "Em đã hai mươi tuổi rồi."
Rượu cay quá, An vội vàng gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai.
Thịt ở vùng này ăn rất ngon, dù cô chủ quán chỉ nướng lên đơn giản mà ăn vẫn có vị khác với thành phố, cậu gắp một miếng lại không nhịn được mà gắp miếng nữa. Hưng nhìn thấy thì bật cười.
"Hai mươi tuổi mà nhìn như học sinh trung học vậy, em có khai gian không đó?"
An cười cười, không trả lời mà hỏi sang chuyện khác:
"Anh vẫn chưa phải đi làm à mà vẫn ở nhà?"
"Anh còn nghỉ đến tuần sau cơ. Em không uống à?"
An nghe vậy thì dừng đũa, vừa ngẩng lên thì thấy Hưng đã uống liên tù tì ba chén rượu, thức ăn thì không đụng vào, cậu thấy mình cứ ngồi ăn không thì hơi ngại nên cũng cầm rượu lên uống.
Không biết thứ này có gì ngon mà mọi người thích uống đến vậy. An nhớ đến Trung hôm trước cũng uống say, hắn không biết dạ dày mình có vấn đề hay sao mà chẳng biết giữ gìn gì cả.
Nhưng bây