Hai người trêu đùa giỡn nhau trên ghế sô pha, Trung đè An ra đang định tụt quần cậu xuống thì bỗng có tiếng chuông cửa.
"Từ từ đã... ai gọi cửa kìa." An vội vàng đẩy Trung ra.
Trung nhìn thấy làn da trắng nõn hở ra của An mà tiếc nuối, kéo quần lên cho cậu rồi nói:
"Nằm yên đấy."
Tiếng chuông cửa mang theo nôn nóng vang lên liên tục. Lúc Trung mở cửa ra thấy bên ngoài là bóng dáng của Khoa. Hắn cau mày nhìn Khoa với ánh mắt khó chịu.
"Có chuyện gì?"
Khoa không ngờ người mở cửa vẫn là Trung. Mấy tháng nay hắn không nhìn thấy bóng dáng của An đâu rồi.
"An đi đâu rồi? Tôi có việc cần gặp em ấy."
Trung đang định trả lời thì An vội vàng chạy từ trong nhà ra, "Em đây."
Cậu không hề nhận ra bầu không khí bây giờ đang hơi căng thẳng, vội chen lên đứng trước Trung rồi mỉm cười với Khoa.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Khoa nhìn thấy An thì mắt sáng lên, hắn cố tình bơ Trung ở đằng sau đang cau mày nhìn mình. Vội gãi đầu nói.
"Lâu lắm không thấy em đâu. May quá, em còn nhớ lần trước anh nhờ em giúp vẽ một bức tranh cho thầy không?"
An nghe nói mới nhớ ra đúng là lúc trước mình có hứa vẽ hộ thầy của Khoa một bức tranh về môi trường, nhưng mà cậu đợi mãi mà đề án đó còn chưa được phê duyệt nên quên mất.
"A, em nhớ rồi. Anh vào nhà đi rồi bàn tiếp."
"Á!"
An định quay người đi vào nhà thì đập ngay vào cằm Trung đang đứng chống tay cạnh cửa, mặt hắn cau có làm cậu hơi giật mình, vội xoa phần mũi bị đau rồi đẩy người vào.
"Anh đứng đây làm gì vậy? Đi vào thôi."
An đẩy Trung đi vào nhà, hắn không tình nguyện đành phải nghe theo, lúc nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Khoa treo trên môi thì cau mày lại.
Hắn cảm giác người này không có gì tốt đẹp cả.
An không hề phát hiện hai người kia đang dùng ánh mắt đấu đá nhau, cậu dọn dẹp bàn rồi rót cho mỗi người một cốc nước.
Trung hừ nhẹ, coi như mình không để ý mà lôi lap top ra giả vờ làm việc, thực ra mắt vẫn chú ý đến từng cử động của cả hai.
"Đề án mới của thầy anh đã được phê duyệt rồi. Bức tranh đề tài môi trường này dùng để tuyên truyền cho nên khá lớn. Thầy anh tính gửi An tiền công nên muốn gặp em để tiện bàn luận. Hôm nào em rảnh đi cùng anh gặp thầy được không?"
An đã hứa thì sẽ không nuốt lời, cậu đồng ý ngay.
"Vâng. Vậy hôm nào thầy rảnh thì anh cứ điện cho em."
Khoa không ngờ hẹn cậu dễ vậy, hắn liếc sang Trung ở bên kia rồi tỏ vẻ mừng rỡ nói tiếp.
"Thật ra bức vẽ này khá lớn mà cần hoàn thành trong hai tháng nên chắc là ngày đó sẽ tới sớm thôi. Cảm ơn em rất nhiều. Thầy giáo là người ngày xưa đã nâng đỡ anh rất nhiều cho nên việc này anh rất để ý."
"Vâng. Em hiểu rồi."
"Vậy mấy hôm nữa anh đến tìm An nhé."
Giọng Trung lạnh nhạt truyền tới. "Gọi điện thoại đi, mấy ngày nữa em ấy không có ở đây."
"Vâng. Anh cứ gọi điện cho em."
Khoa thấy khó chịu vì sự xuất hiện của Trung lắm nhưng mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
"Được rồi, nhưng mà số cũ của em hôm trước anh gọi lại tắt máy. Em đổi số hả?"
"Không. Em tắt máy thôi. Mấy hôm nữa anh cứ