Lúc An tỉnh lại ngoài trời vẫn mưa rơi rả rích, từ giường nhìn ra chỉ thấy ánh đèn nhấp nháy le lói trên cây cầu đằng xa. Ngoài trời đã tối đen, trong phòng là màu cam dịu nhẹ từ bóng đèn ngủ phát ra.
An mơ màng nhìn kỹ mới nhận ra mình đang ở khách sạn.
Không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa. An nhìn quanh nhưng không thấy Trung đâu. Cậu hoảng hốt ngồi dậy, cái chăn đang đắp trượt ra, cả thân thể trần trụi của An lập tức phô bày trong không khí, dấu vết ám muội trải khắp người.
Trung mở cửa đi vào chính là cảnh này, hắn mặc áo choàng tắm, trên tay còn cầm quần áo của hai người.
"Dậy rồi à?"
Nhìn thấy người vẫn ở trước mắt mình, cảm giác chơi vơi lập tức mất đi, An lại rơi vào trạng thái mơ màng, nằm vật xuống giường.
"Anh đi đâu vậy? Mấy giờ rồi?"
Trung bật điện phòng sáng lên, tiến đến hôn An rồi véo má cậu, "Dậy đi, tôi đi lấy quần áo, dậy rồi còn đi về đi ăn. Sáu giờ rồi."
"Mới sáu giờ thôi á?" An cứ tưởng bây giờ đã là đêm khuya rồi cơ.
An cả người mệt mỏi, cậu dùng tay dụi mắt cho tỉnh ngủ thì mới thấy trên ngón tay vướng vướng. Cậu nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim đang chễm chệ trên ngón tay mình thì giật mình. Ngẩng đầu nhìn Trung.
Trung không để An kịp nói gì, kéo cậu vào lòng rồi thủ thỉ bên tai.
"Năm nay tôi đã ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa, tuy tính tình không tốt nhưng tôi đối với em là thật lòng, chúng ta cũng đã trải qua một thời gian tìm hiểu nhau khá lâu rồi, kết hôn với tôi có được không?"
Lòi nói của Trung như một dòng nước ấm chảy vào tim An, hoà tan tất cả mọi bất an, cậu vội vàng đẩy nhẹ Trung ra, nhìn vào mắt hắn.
Nếu ánh mắt có thể hoá thành thực thể, cậu có thể bị sự dịu dàng trong đó hoà tan.
Gương mặt dần dần đỏ lên, An nghĩ rằng giây phút này mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
"Được, chúng ta kết hôn."
Em và anh không phải là hai người hoàn hảo, nhưng chúng ta sẽ cố gắng để trở thành hai người phù hợp với nhau nhất.
Chúng ta sẽ cố gắng ở bên nhau cả đời.
Chiếc nhẫn trên tay An và chiếc nhẫn trên tay Trung vừa nhìn là biết một đôi. Ở trên tay An là nhẫn có mặt chữ T được làm rất khéo léo, đá nhỏ được nạm dọc theo mặt chữ, còn trên tay Trung tương tự như vậy nhưng là mặt chữ A.
Chắc là Trung đã đặt làm.
An càng nhìn càng thích, xúc động hôn chụt lên má hắn.
Rất tiếc khoảnh khắc cảm động này đã bị cái bụng réo inh ỏi phá hỏng, cậu ngượng chín mặt úp vào ngực Trung.
"Tại anh đó, từ sáng tới giờ em còn chưa được ăn gì."
Trung nghe vậy nhếch miệng cười, tay luồn xuống bóp mông An.
"Tôi tưởng tôi cho phía dưới ăn no rồi chứ nhỉ? Hoá ra là chưa no à?"
"Thôi anh cút đi." An nhanh nhẹn né đi. Cấp tốc nhảy ra khỏi giường chạy đến chỗ để quần áo, nhưng mà cậu quên mất đằng sau mình còn đang đau nhói nên lảo đảo suýt ngã.
Trung thấy thế thì bật cười.
Dường như cuộc trò chuyện giữa hai người yêu nhau lúc nào cũng thế, tràn ngập những lời tán tỉnh ngọt ngào, An phát hiện ra Trung bây giờ không còn giữ vẻ mặt cau có nghiêm túc nữa, anh cũng có thể cười rộ lên khiến khuôn mặt đẹp trai hơn nhiều.
Còn An, chính cậu cũng biết mình bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng, vứt bỏ được quá khứ đeo bám bao nhiêu năm, cậu thấy lòng mình thanh thản hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Trung chầm chậm chạy trên đường nhỏ, buổi tối đường mưa trơn trượt nên hắn gắng sức đi chậm, nhưng mà đi được một lúc hắn bỗng có cảm giác không đúng.
Cảm giác này giống như là có người đang đi theo đằng sau.
Vài năm Trung lăn lộn trong bộ đội cũng không phải là đùa chơi, bây giờ trực giác và phản ứng của hắn nhạy bén hơn người thường rất nhiều, nhưng nghĩ đến hai người bọn họ ở trong khách sạn từ sáng tới giờ, đâu có ai biết được?
Trung chỉnh đèn chiếu hậu để nhìn cho