Buổi tối Trung về nhà hơi muộn, nhìn cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, hắn thấy hơi là lạ. Hôm nay sao An lại đi ngủ sớm vậy? Mọi hôm còn phải chờ hắn về bằng được cơ mà.
Vốn hôm nay đi tiếp khách, còn chưa được ăn gì mấy đã phải uống vài chén rượu, Trung cảm thấy dạ dày hơi cồn cào, định vào bếp kiếm một ít đồ ăn thì lại ngửi thấy hương rượu thoang thoảng đâu đây.
An uống rượu à? Vết thương vừa lành xong đã làm liều rồi. Trung hơi nhíu mày, quyết định không ăn nữa mà đi tắm luôn rồi đi ngủ.
Vì sợ đánh thức An cho nên Trung không tắm ở trong phòng ngủ mà tắm luôn ở tầng một, đến lúc sấy tóc xong, Trung khoác khăn tắm đi lên phòng, mùi rượu càng rõ rệt trong không gian.
Cả căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc đèn ngủ phát ra tia sáng mờ ảo, trên giường An đang đắp chăn thành một cục kín mít. Trung nhẹ nhàng đi đến thì phát hiện chăn hơi rung.
Giả vờ ngủ à?
Hôm nay quá mức kỳ lạ, Trung khá hiếu kỳ không biết An định bày trò gì. Hắn thử lật chăn ra, đôi mắt chợt mở lớn khi nhìn thấy cảnh tượng hương diễm bên dưới.
Hô hấp hắn như ngừng lại ở giây phút này, nương theo ánh đèn ngủ, chỉ thấy trên giường An đang nằm nghiêng, một tay dùng để gối đầu, trên người mặc một chiếc quần lót ren màu đỏ. Bên dưới là tất lưới kéo dài, bên trên là đai cố định vào đùi, trên cổ đeo một vật gì đó nhìn như chiếc vòng.
Kích thích hơn nữa là ở trên đầu An có một đôi tai lông màu đỏ, ngay cả chỗ khe mông cũng lúc lắc một cái đuôi xinh đẹp.
Cả người An trần trụi trắng nõn đối lập với màu đỏ đẹp đẽ vô cùng, mũi Trung nóng lên, hắn vô thức lấy tay dụi, đúng lúc này người bên dưới hơi... run lên.
Trung nhếch khoé miệng, với tay bật đèn phòng ngủ lên, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm đôi mắt An hơi nhấp nháy, đôi môi mím lại, trông vừa ngây thơ vừa dụ hoặc. Hắn nuốt nước bọt rồi đi về phía tủ lấy đồ, rất nhanh đã trở lại.
An nhắm chặt mắt nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Trung di chuyển trên người mình, bây giờ cậu mới thấy hơi sợ.
Phải biết là lúc nhận được mấy gói hàng, cậu mở ra mà cảm thấy cả người nóng hết lên, nhìn mấy dụng cụ tình thú đính kèm mà hoảng hồn, vội vàng chọn mấy thứ nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng nhất, còn lại tống hết vào tủ.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng mấy thứ đồ chơi kia nhét vào người là An đã thấy khó ở rồi. Đúng thật nghĩ một chuyện làm lại là chuyện khác.
Mặc dù mấy đồ kia trông thì nhẹ nhàng nhưng An cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới đeo được vào người, nhất là cái đuôi nhét vào mông, đến giờ bên trong lỗ nhỏ vẫn cảm thấy trướng trướng.
An nhắm mắt làm liều, lần này chơi lớn vậy mà Trung còn không nhòm ngó gì đến cậu nữa thì chắc chắn là có vấn đề.
An nằm đó mãi mà Trung chẳng thấy có động tác gì, cậu hơi nôn nóng, nhưng nghĩ đến mình đang giả vờ ngủ nên vẫn không dám mở mắt ra. Chỉ là