Trước khi mọi chuyện trở nên rối ren hỏng bét, Tống Diệm đã kịp thời lên tiếng: “Vị này là bác sĩ Hứa.”
Lục Tiệp im bặt, bình tĩnh lại, suy nghĩ chốc lát liền nhận ra mình đường đột quá rồi. Trong lúc anh ta đang suy nghĩ xem nên vãn hồi thế nào thì ngoài hành lang có người gọi to: “Bác sĩ Hứa!”
Hứa Thấm bỏ hai tay vào túi, nhìn Tống Diệm: “Em đi trước đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói nhiều quá.”
Tống Diệm và Lục Tiệp đều lặng thinh.
Hứa Thấm đi rồi, Lục Tiệp bèn sờ mũi: “Tôi kích động quá rồi!”
Tống Diệm gạt chuyện này sang một bên: “Thằng nhãi này, lâu lắm rồi không gặp.”
Lục Tiệp nghe thế liền khựng lại, mắt ươn ướt: “Tôi vẫn tưởng cậu chết rồi, nào ngờ có thể gặp lại nhau ở đây. Năm đó…” Anh ta nói đến giữa chừng liền ngừng lại, không nên nhắc đến quãng thời gian tăm tối kia vào lúc này. “Cậu…” Lục Tiệp đánh giá Tống Diệm từ trên xuống dưới, lập tức chuyển đề tài. “Đây là sao? Cũng đến cứu viện à? Bị thương có nặng không?”
Hiển nhiên Tống Diệm bình tĩnh hơn anh ta nhiều, mỉm cười đáp: “Dư chấn, bị xà nhà nện phải.”
“Có nặng không?”
“Không chết được.”
Lục Tiệp gật đầu, thuận miệng hỏi tiếp: “Cậu trực thuộc đơn vị nào?”
“Cứu hỏa.” Tống Diệm đáp.
Lục Tiệp khá kinh ngạc, chần chừ giây lát mới hỏi: “Năm đó…” Nhìn thấy thái độ của Tống Diệm, anh ta lại im lặng.
Tống Diệm nhếch môi cười nhạt, thản nhiên lắc đầu: “Đã là quá khứ rồi.”
Thấy anh không muốn nói tiếp nữa, Lục Tiệp liền bỏ qua không hỏi. Đàn ông ai cũng sĩ diện, đối với người thân thì càng không muốn vạch trần vết sẹo. Lục Tiệp nhìn ra cửa theo hướng Hứa Thấm bỏ đi, anh ta suýt thì buột miệng: Cô bác sĩ vừa nãy thì sao, cũng là quá khứ rồi hả? Nhưng may là không nói, có lẽ mơ hồ ý thức được câu hỏi này châm chọc làm sao!
Năm đó, hai người họ rất thân nhau, giờ phút này gặp lại hết sức mừng rỡ. Nhưng chia cách đã bao nhiêu năm tháng, hiện giờ không biết phải nói gì. Lục Tiệp thở dài, bất chợt có chút thương cảm cho số mệnh của từng người.
Anh ta quay đầu nhìn Tống Diệm. Trên giường bệnh, Tống Diệm đang nhìn bộ quân phục của anh, hỏi: “Quân thiết giáp à?”
Lục Tiệp “ừ” một tiếng.
Tống Diệm cười: “Thằng nhãi mặc bộ đồ này bảnh nhỉ!”
Lục Tiệp cũng cười, cười đến lòng chua xót. Thời gian cho họ ôn chuyện không nhiều lắm, bộ đàm bên hông vang lên mệnh lệnh của thượng cấp. Lục Tiệp phải đi rồi.
“Đưa số điện thoại cho tôi.”
Tống Diệm ghi đơn vị, số điện thoại. Lục Tiệp cũng ghi lại thông tin cho anh: “Sau này tôi sẽ liên lạc, nhất định đấy.”
Tống Diệm: “Được.”
Lục Tiệp vội vàng bỏ đi, phòng bệnh trở về yên tĩnh. Tống Diệm nằm trên giường, nắm bình thủy tinh kia ấm áp trong tay, nhìn trần nhà mà đôi mắt như trôi về khoảng xa xăm. Sự xuất hiện của Lục Tiệp đã xé ra một khe hở của quá khứ anh khóa chặt trong lòng từ lâu.
Thân thể vẫn đau đớn, tinh thần cũng choáng váng. Lúc gần rơi vào cơn ngủ mê man, suy nghĩ của anh lại vô thức bay xa.
Gần như tất cả các chủng loại, quân đoàn đều đến cưu viện cho trận động đất lần này: lính nhảy dù, lính đặc chủng, pháo binh, thiết giáp… Trong lúc cứu người, anh cũng sẽ bất giác để ý tới những quân nhân khác đi ngang qua mình. Tháng ngày kia tuy anh không bao giờ hồi tưởng, nhưng chưa từng quên lãng dù chỉ một khắc.
Năm ấy, học được nửa chừng ở trường quân đội, anh xin gia nhập huấn luyện đặc chủng, ở biên giới lại khuyên anh, muốn thăng chức thì chỉ cần đi lính lấy danh là được rồi. Biên giới quá khổ, không phải nơi người nên đến.
Khi đó, dã tâm của anh quá lớn, nằm mơ cũng muốn mình xuất sắc hơn người, chỉ nhìn hình cô thôi đã như phát điên. Anh cần không phải là cái danh hão mà là chiến công thực sự.
Nhưng đi rồi mới biết nơi đó thật sự không phải dành cho con người. Mỗi ngày huấn luyện mười tám giờ chỉ là cơ bản, vác súng và ba lô chạy ba mươi cây số chỉ như ăn bữa sáng, mười ba giờ khiêng gỗ thô hành quân, lội nước vượt bùn mười mấy cây số, dù nước bẩn nước hôi xông vào mũi cũng không được lên tiếng, toàn thân nổi mụn nước ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục.
Đừng nói đến việc vật lộn cực hạn còn thảm hơn cả đấm bốc chợ đen. Huấn luyện viên nhảy xuống từ tháp cao, nhảy dù luôn bị huấn luyện viên nhấc chân đạp thẳng, huấn luyện viên sức chịu đựng thì bị trói tay trói chân vứt xuống nước. Lúc nghỉ ngơi thì chơi trò đáng trống chuyền lựu đạn, gạch thật cứ thế nện vào đầu. Cảm sốt, trầy xước, sưng phù, trật khớp… đều không được xem là thương tích. Ra trận khổ ải như tìm tới cái chết.
Đám con trai huyết khí sôi trào đều bị hành hạ đến mức kêu gào thảm thiết, hô cha gọi mẹ, mắng chửi tổ tiên, lời thô tục gì cũng nói ra được hết.
Tống Diệm không biết mình trải qua những ngày tháng đó bằng cách nào. Từng giây từng phút đau khổ cứ thế bị kéo dài vô hạn, linh hồn như bị bỏ vào chảo dầu dưới địa ngục.
Có lần huấn luyện viên phản tra tấn, huấn luyện viên bức cung anh, quất roi da, giật điện, tiêm thuốc độc thẳng vào cánh tay, người ngạt thở co rúm, sống không bằng chết. Anh thật sự không chịu được nữa đã bật khóc, khóc đến mức mắt đều rỉ máu.
Cuối cùng, anh vẫn cắn răng, liều chết vượt qua, trở thành học viên ưu tú nhất.
Nếu không phải vì nhớ cô…
Nếu không phải vì để trở về gặp cô, quang minh chính đại đến gặp cô…
Ánh nắng soi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Tống Diệm ngủ say.
Năm ấy, anh còn quá trẻ.
Huy hoàng, máu, mồ hôi và nước mắt, hùng tâm và chí khí, với anh vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng với thế giới này lại chỉ là một hạt cát biến mất trong dòng thời gian. Không ai biết, cũng không một ai nhớ đến.
***
Mấy ngày sau, công tác cứu viện ở Vọng Hương vẫn còn nặng nề, Tống Diệm và Hứa Thấm không có cơ hội nói chuyện với nhau. Lúc cô thức thì anh đã ngủ, lúc anh tỉnh thì cô lại bận rộn. Có một lần cô đến, gặp được anh còn thức, nhưng bác sĩ đang kiểm tra, cô đứng ngoài cửa đợi hồi lâu, chưa đợi được bác sĩ rời đi đã phải chạy đi trước vì có việc gấp. Hai người chỉ có thể nhìn nhau từ xa.
Trái lại, bình thủy tinh trong tay anh vẫn luôn nóng hổi.
Khi có thể xuống giường, bác sĩ bảo Tống Diệm nên thường xuyên đi lại trong trung tâm chữa bệnh. Có lần đi qua đại sảnh, anh thấy Hứa Thấm ngồi dưới đất, đầu tựa vào tường ngủ thiếp đi. Anh còn chưa đến gần thì bên ngoài đã đưa người bị thương đến. Cô choàng tỉnh dậy, lập tức đứng lên tiếp nhận. Song, đa số thời gian, anh thấy bóng dáng Hứa Thấm luôn loay hoay, tất bật.
Tống Diệm đi thăm nhóm Tiểu Cát. Mọi người đều gầy sọp cả, ngay cả chú chó Tiểu Mạnh cũng gầy ốm. Lúc ấy đã gần kết thúc nhiệm vụ cứu trợ, mọi người bắt đầu có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Thằng nhóc Lý Thành còn có tâm tư lướt mạng xã hội, xem truyền thông đưa tin về vụ động đất, xúc động đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem.
Tiểu Cát nói: “Đứa bé hôm đó chúng ta cứu đã nổi tiếng rồi. Bác sĩ Hứa cứu nó cũng nổi luôn.”
Ai cũng nhắc đến bác sĩ và đứa bé, cũng có nhiều bài báo nhắc đến nhân viên cứu hộ, nhưng không mấy ai để tâm.
Tống Diệm hỏi: “Bố của đứa bé kia đâu?”
“Vẫn còn sống, cũng đi lính. Lần này cũng tham gia cứu viện, lúc xảy ra chuyện anh ta đang thi hành nhiệm vụ khác, không thể nào trở về cứu vợ mình. Anh xem đi.” Lý Thành đưa clip cho anh xem, trên màn hình là một người đàn ông mặc quân phục ngụy trang đang ôm lấy đứa trẻ sơ sinh khóc nức nở. Phóng viên bên cạnh cũng len lén lau nước mắt.
Mọi người đều xúc động.
Tống Diệm trầm mặc, lấy một điếu thuốc ra, còn chưa kịp đưa lên miệng thì Đồng Minh đã giật lấy: “Anh còn chưa khỏe, không được hút thuốc.”
Tống Diệm lạnh lùng lườm cậu ta.
Đồng Minh thấy thế, sợ đến mức gần như muốn trả lại điếu thuốc cho anh. Tống Diệm bỏ qua: “Được lắm!”
Mấy người họ trao đổi ánh mắt.
Tống Diệm hỏi: “Sao thế?”
Lý Thành thốt lên: “Đội trưởng, sau khi phẫu thuật xong, hình như tính tình anh tốt hơn thì phải.”
Tống Diệm nghẹn lời, lát sau mới hỏi lại: “Điện thoại này ở đâu ra? Lấy của người dân hả? Coi chừng tôi phạt chết cậu bây giờ.”
Lý Thành vui vẻ tiết lộ: “Là y tá Tiểu Nam cho Đồng Minh ạ!”
Một đám đàn ông “ồ” lên. Đồng Minh đỏ bừng cả mặt. Ánh mắt Tống Diệm nhìn lướt một vòng, cười như hiểu ra.
Dương Trì kề đến: “Anh, lúc anh bị vùi dưới đống đổ nát, bác sĩ Hứa cũng có mặt đấy.”
Tống Diệm khá bất ngờ: “Cô ấy ở đây làm gì?”
“Tìm anh. Em thấy cô ấy còn khóc nức nở nữa.” Dương Trì trả lời.
Tiểu Cát nói thêm: “Gặp được ở cổng trung tâm, vô cùng sốt ruột luôn ấy.”
Tống Diệm không lên tiếng, ra chiều có tâm sự.
Dương Trì bạo gan nói: “Anh, hình như chị ấy thích anh đấy!”
Đồng Minh nhỏ giọng: “Lính cứu hỏa và bác sĩ rất xứng đôi mà.”
Tống Diệm ngước lên, ánh mắt sắc bén, cả đám lính đều câm nín.
Từ biệt họ, anh quay lại trung tâm chữa bệnh. Rót một cốc nước từ máy nước uống nóng lạnh, Tống Diệm đâm chiêu nuốt xuống từng ngụm. Bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu lại, liền thấy Hứa Thấm đang lau trán đi trên hành lang.
Vừa nghĩ đến cô, cô đã xuất hiện, Tống Diệm cũng thoáng sững sờ. Cô đứng đấy dụi mắt, trông rất buồn ngủ, không nhìn thấy anh.
Hứa Thấm buông tay xuống, cúi đầu, chốc lát người bỗng lảo đảo, nghiêng về phía trước.
Tống Diệm giật mình, sải bước đến chắn trước người cô theo phản xạ. Cô cắm đầu ngã trên vai anh, lim dim ngủ thiếp đi. Tay anh hơi dang ra, cầm cốc nước đứng yên đấy, tiến không được mà lùi cũng không xong. Cả người anh bất động, duy chỉ có yết hầu lên xuống.
Anh rủ mắt nhìn cô, đưa bàn tay còn trống định vỗ vai Hứa Thấm, nhưng tay còn chưa kịp đến gần thì cô đã đột ngột tỉnh dậy. Cô lập tức đứng thẳng người nhìn dáo dác, cho rằng có ai đó gọi mình đi làm việc.
Vừa chớp mắt lại thấy Tống Diệm gần trong gang tấc. Hứa Thấm lấy làm sửng sốt, vội vàng lùi về sau một bước, thế nhưng lại đụng đổ cốc trong tay anh, làm nước văng ra ngoài. Cô lập tức lấy khăn giấy lau tay áo anh, bối rối vô cùng.
Tống Diệm cuối đầu, điềm tĩnh nhìn cô luống cuống một hồi, đợi cô tỉnh táo mới hỏi: “Mệt lắm hả?”
“Không đến nỗi.” Hứa Thấm nói xong, không nhịn được, quay người ngáp dài. Lúc quay lại, khóe mắt cô thoáng long lanh, liếc nhìn anh.
Đôi mắt kia đen lay láy, bởi vì ngân ngấn nước nên trông có nét hồn nhiên, ngây thơ.
Tống Diệm thảng thốt, ánh mắt anh thoáng quang sát cô từ trên xuống dưới: “Ra ngoài đi dạo không?”
Cô khẽ gật đầu, lấy hai tay vuốt mặt: “Hóng gió để tỉnh táo một chút.”
Cạnh trung tâm chữa bệnh là trung tâm thể dục của trường học, được dựng thành nhà tạm cho người dân. Đêm đã khuya, mọi người đều ngủ cả rồi. Bên sân thể dục có một khoảng đất trống, hàng trăm hàng nghìn người lính khoác trên mình bộ rằn ri, thẳng hàng ngay lối ngủ trong sương gió.
Phòng để nghỉ ngơi không có nhiều, chỉ có thể màn trời chiếu đất như vậy. Mấy người lính đều mệt mỏi quá độ, dù gió bấc rét căm căm vẫn ngủ ngon lành.
Hứa Thấm nhìn cảnh này, lòng cũng xúc động.
Một nhóm lính đặc chủng đã kết thúc công việc, đi ngang qua họ. Tống Diệm bất giác quay đầu nhìn theo, vừa khéo bị Hứa Thấm bắt gặp. Cô cảm thấy ánh mắt anh phức tạp một cách khó hiểu, nhưng nhất thời không nói rõ.
Hứa Thấm hỏi: “Anh đi lính từ khi nào?”
“Hồi mười tám, mười chín tuổi.” Tống Diệm đáp.
“À.” Hứa Thấm không cảm thấy có gì khác thường. “Em nghe người ta bảo, thứ tồn tại phổ biến nhưng có sức hấp dẫn chí mạng với đàn ông, ngoại trừ xe ra là quân phục.”
Tống Diệm cười xòa: “Có thể nói như vậy.” Ngập ngừng rồi mới nói tiếp: “Thật ra thì còn một thứ nữa.”
“Là gì thế?” Hứa Thấm quay đầu nhìn anh.
“Phụ nữ.” Anh cười cười.
Hứa Thấm câm nín.
Đêm đông gió thổi, lạnh lẽo buốt giá, thứ hiếm hoi xuất hiện chính là vầng trăng tròn vằng vặc tỏa sáng trên cao, mang đến sự yên bình hiếm hoi cho cả vùng đất. Hai người trò chuyện câu được câu chăng. Hứa Thấm nhìn vầng trăng kia, suy nghĩ thật lâu, quyết định nói gì đó nhưng vừa cất lời lại vòng vo: “Vọng Hương trước đây rất đẹp.”
“Ừ.”
“Chúng ta đến đây du xuân, anh còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.”
Tất cả những gì cùng trải qua với cô, anh đều ghi tạc trong lòng. Lần đó du xuân, kỷ niệm sâu sắc nhất chính là họ đi qua một chiếc cầu treo dài. Anh cố ý dọa cô, lắc mạnh chiếc cầu. Cô nắm chặt xích sắt, hét thất thanh, chiếc váy như đóa hoa bay bay trong gió. Giờ phút này ngẫm lại, anh còn nhớ được cả ánh mặt trời soi trên mặt nước sóng gợn lăn tăn khi ấy, lấp lánh như chiếc gương bạc.
Hứa Thấm nhìn đống đổ nát xung quanh, giọng nói có chút ảm đạm: “Nhưng bây giờ lại biến thành thế này đây.”
“Sẽ xây dựng lại mà.” Anh nói với cô, mang theo hy vọng.
Cô sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Bống tối tôn lên đôi mắt sâu hút và tĩnh lặng của anh. Lòng cô chợt xao động, định nói gì đó, nhưng còn chưa kip mở lời đã thấy Tiểu Tây chạy ra khỏi trung tâm chữa bệnh.
“Em phải đi đây.”
“Đi đi.”
Lại là một lần từ biệt vội vã.
Lúc Hứa Thấm rảo bước đi đến cổng thì bỗng quay đầu lại, thấy Tống Diệm vẫn còn đứng dưới trăng, lòng cô nao nao không đè nén được. Cô hít sâu vào rồi cất giọng hô to: “Tống Diệm!”
Giọng nói vang vọng trong thị trấn trống trải. Anh quay đầu nhìn cô. Cô chạy đến bên anh, gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển, mắt sáng rực: “Tống Diệm!”
Anh nhìn cô chăm chú, giọng nhẹ nhàng hiếm có: “Ừ?”
“Về Đế Thành, chúng ta gặp nhau nhé!” Giọng cô ẩn chứa nỗi chờ mong.
“Được.” Đây là câu trả lời của anh.