Thu Huyên mặt đen như đít nồi. Nghe hết những gì bên trong đang xảy ra. Nàng quay đầu nhìn Hoàng hậu. Chỉ thấy người vẻ bình tĩnh, duy chỉ mi tâm là có vẻ ẫn nhẫn. Xem ra cũng là cố nén không phát tác. Thu Huyên kỳ quái. Không phải nói vị này Bích Châu là lão nhân ở bên cạnh Thái hậu mười năm sao? Cớ sao lại lớn lối đối đãi Thái tử Công chúa như thế? Hoàng hậu thánh sủng không suy, nhà vua có bao nhiêu cưng chiều cặp song sinh toàn cung đều biết, coi như là nhận lệnh Thái hậu quản giáo Thái tử và Công chúa, là một lão nhân ở trong cung nói gì cũng sẽ không phạm lỗi cấp thấp này đi?
Bởi vì Bích Châu không phải lão nhân trong cung mà ngược lại là một người mới vào cung không bao lâu. Một cung nữ ngơ ngơ ngáo ngáo không biết gì!
Thu Huyên sửng sốt. Đúng nha! Cái tên Bích Châu này nàng thế nào chưa từng nghe qua?
Không chỉ riêng Thu Huyên, Tiêu Quân Nhã cũng đang suy tư về cái tên Bích Châu. Nàng vào cung năm năm rồi mà chưa từng nghe qua bên cạnh Thái hậu có ai tên là Bích Châu cả. Mà lão nhân đi theo Thái hậu mười năm sẽ phách lối như thế?
Xuân Phân nhìn Hoàng hậu bình tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì, lại nghe tiếng khóc của hai đứa trẻ, nàng không kiên nhẫn mà cũng không nhẫn nổi nữa, sẽ nhấc chân đi vào. Tiêu Quân Nhã liền đưa mắt ra hiệu cho Thanh Trúc.
- Đứng lại. Tất cả đều đứng lại! - Nàng nghiêm nghị và trầm tĩnh nói.
Thanh Trúc cản lại Xuân Phân; Xuân Phân nhíu mày; mặt đen nhìn Hoàng hậu.
- Nương nương, Bích Châu không phải người trong cung!
- Yên tâm. Chớ nóng vội. Ả ta dù sao cũng là Thái hậu đưa tới. Không phải người trong cung thì thế nào? Thái hậu còn nói lời của ả ta cũng là lời của bà mà.
- Chờ một chút đi. Như Ý đi gọi bệ hạ rồi. - Thanh Trúc kéo tay Xuân Phân.
Ngay tức khắc, Tiểu Quý Tử chạy vào, - Nương nương, bệ hạ tới.
Tô Hành mặt mày căng thẳng sải bước bước vào cung Phượng Tê. Vừa vô trong đã thấy nàng ngồi im và cúi đầu. Mắt thì đóng lại trong khi mi tâm cứ khẽ nhúc nhích.
- Đây là thế nào? Hai đứa làm sao khóc thành như vậy?
Tô Hành đi tới trước mặt nàng. Y đã có vẻ giận và lo lắng nhìn nàng cứ vẫn không nhúc nhích.
Thu Huyên quỳ xuống khóc ròng nói:
- Bệ hạ, xin ngài hãy mau cứu Thái tử Công chúa!... Thái hậu gọi tới một vị cô cô đến giúp nương nương quản giáo Thái tử Công chúa, vị cô cô kia tới cung Phượng Tê liền đi thẳng vào Thái tử Công chúa tẩm điện làm Thái tử công chúa khóc không ngừng...
Nhũ mẫu Đào ôm hai đứa khóc đến thở không ra hơi chạy ra, thấy được vua, mắt bà sáng rực:
- Bệ hạ! Cô ta là người điên! Nào có khả năng quản giáo Thái tử Công chúa chứ!?
Rồi cung nhân cả điện xôn xao. Tạ nhũ mẫu tiến lên ôm lấy Dịch và nhẹ giọng dỗ cậu. Đào nhũ mẫu thì ôm Trường Nhạc - vẫn chưa tan hết sự tức giận.
Còn tưởng Bích Châu sẽ vọt tới mà không ngờ ả ta trái lại bình tĩnh, đi đứng nhỏ nhẹ, rũ mặt hướng hai người trước mặt mà khom người.
- Nô tỳ vấn an bệ hạ, hoàng hậu.
Ả thoáng ngẩng mặt lên và cụp xuống ngay.
Mâu sắc Tô Hành kiềm hãm rồi chợt lợi hại nhìn ả ta. Lời nói đầy sự phẫn nộ:
- Tại sao là ngươi!?
Bích Châu sửng sốt và ngẩng đầu, nhu hòa nhìn người trước mắt:
- Thái hậu nói là tưởng niệm nô tỳ cho nên đem nô tỳ vào. Bảo nô tỳ giúp đỡ Hoàng hậu quản giáo Thái tử và Công chúa.
Tiêu Quân Nhã mở mắt nhìn Tô Hành vẻ giận dữ và Bích Châu vẻ nhu hòa, trầm sắc chợt lóe qua.
Bầu không khí đột nhiên quỷ dị. Lại thêm tiếng khóc của cặp song sinh có thể nói là vừa ngưng trọng vừa vi diệu. Này Bích Châu là Tô Hành dĩ vãng có biết, với lại quan hệ còn không bình thường!
Tô Hành giận đùng đùng mà cười lạnh, - Sáu năm không vào cung lá gan ngươi lớn quá! Ở ngoài quá lâu là cung quy đều quên hết sao!
Bích Châu ngây ngẩn cả người, rồi mới hiểu Tô Hành đang nói chuyện mình làm Thái tử Công chúa khóc. Nhíu mày và nhấp môi, ả ta cung kính nói:
- Bệ hạ bớt giận. Nô tỳ mới vào cung bất quá ba ngày, còn chưa kịp quen thuộc cung quy, có lẽ có chỗ không đúng, mong bệ hạ thứ tội. – Cô ả cúi đầu để che đi sự không cam lòng trong mắt, - Thái hậu dặn dò nô tỳ rằng là phải quản giáo tốt Thái tử Công chúa. Việc làm Thái tử Công chúa khóc là nô tỳ không muốn. Nhưng Đào nhũ mẫu cũng liên tiếp nhục mạ nô tỳ. Chưa kể Thái hậu đã nói là lời của nô tỳ cũng là lời của Thái hậu. Đào nhũ mẫu nhục mạ nô tỳ như thế chẳng phải cũng bất kính đối Thái hậu?
Trong bụng ả ta cứ nghĩ là nhà vua sẽ đối đãi mình bất đồng vì ngày xưa nếu không phải Liên Khả Hân gây rối, vận dụng thế lực làm ả ta ra cung trước thời hạn thì bây giờ có lẽ ả đã là phi tử. Nào có chuyện ở ngoài cực khổ sáu năm? Vào cung năm tám tuổi, trùng hợp vào được cung Phượng Tê, qua một phen phấn đấu rốt cục vào năm mười bốn tuổi ả trở thành cận tỳ của Thái hậu hiện nay. Ả thông minh. Xinh đẹp dễ thương. Rất được Thái hậu thích lúc đó. Hồi ấy Tô Hành cũng chưa đăng cơ, Thái hậu còn là Hoàng hậu.