Từ hôm đó tuy trong cung khôi phục mưa móc cùng dính nhưng nhà vua vẫn dành ra mười ngày ngủ lại trong cung Hoàng hậu.
Thái hậu lại trở bệnh. Khi thì đau đầu, khi thi đau ngực. Tái phát hôm qua. Thị tật là Bạch Huỳnh và Triệu phi.
Tiêu Quân Nhã vui lòng thanh nhàn, không cần nhìn thấy sắc mặt của Thái hậu nữa. Mỗi ngày ngoại trừ buổi sáng chư phi thỉnh an ra thì cả ngày đều nhàn rỗi. Hôm nay, nàng đang cùng Hiền phi đánh cờ, Xuân Phân vui vẻ cười chạy vào nói:
- Nương nương, Phủ Định Quốc Công truyền tin đến nói Đại thiếu phu nhân sinh hạ bé trai, mẫu tử bình an!
Hiền phi vui ra mặt, cùng Hoàng hậu nhìn nhau rồi đứng dậy chúc mừng:
- Thần thiếp chúc mừng nương nương.
Tiêu Quân Nhã khoát tay để Hiền phi đứng lên. Vui vẻ hỏi:
- Là ai đến báo?
- Bẩm nương nương, là Tĩnh cô cô. - Xuân Phân cười đáp. Nhận được ánh mắt của Hoàng hậu, nàng vội xoay người đi ra dẫn Tĩnh cô cô vào.
Tĩnh cô cô là cận tỳ của Tiêu phu nhân, đi theo Tiêu phu nhân ba mươi năm nay. Dù lấy chồng rồi vẫn không có rời khỏi Tiêu phu nhân. Tiêu gia nay đã có cháu nối dòng dõi, Định Quốc công và phu nhân đều yên tâm. Toàn phủ đều ăn mừng.
Tĩnh cô cô hòa ái cười vui nói:
- Nương nương yên tâm, trong phủ đều mạnh khỏe. Lão gia; phu nhân vẫn luôn kiện khang. Thiếu phu nhân sinh hạ con trai, Đại thiếu gia mừng đến không khép miệng.
- Vậy, Ngũ muội cùng muội phu thế nào?
- Ngũ tiểu thư cùng cô gia cầm sắt và minh, ân ái phi thường. Thôi gia tốt với Ngũ tiểu thư lắm, nhưng mà do Ngũ tiểu thư vẫn chưa có tin gì. Nghe nói Thôi phu nhân có ý định bỏ người vào cho cô gia.
Tiêu Quân Nhã kinh ngạc. Tĩnh cô cô tiếp tục nói:
- Nhưng nương nương hãy yên tâm. Cô gia rất yêu thương Ngũ tiểu thư nên không có ý định thêm phòng.
Nghe vậy, nàng buông lỏng và khẽ gật đầu. Rồi hai người hàn huyên việc trong phủ, sau nàng sai Xuân Phân lấy lễ vật ra - chủ yếu là mấy thứ tẩm bổ thượng hạng và một số thứ chuyên dùng hàng ngày. Cuối cùng là sai Như Ý, Tiểu Toàn Tử tiễn Tĩnh cô cô ra cung.
Hiền phi mặt mang nhu hòa tiếu ý thưởng thức viên cờ trắng trong tay rồi đặt lại lên bàn cờ, Tiêu Quân Nhã chuyển mắt vừa nhìn, đi tới ngồi vào trường tháp, nhón lấy viên cờ đen, không nhanh không chậm đặt lên bàn cờ ngọc bích, ngăn chặn thế tấn công của viên cờ trắng. Hiền phi nhìn bàn cờ thắng bại đã định...là tự mình đưa mình vào bẫy, Hiền phi lắc đầu cười nhẹ:
- Nương nương kỳ nghệ tinh thông, thần thiếp mặc cảm.
Từng bước không nhanh không chậm thiết bẫy để người ta tự nhảy vào, kể cả khi Hoàng hậu nói chuyện cùng Tĩnh cô cô nàng cũng không có phát hiện.
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, - Là ngươi không yên lòng.
Hiền phi ngước mắt, vẻ lo âu, - Nương nương, ngài để Triệu phi và Nhan chiêu dung như vậy tới lúc nào?
- Không vội, từ từ sẽ đến.
Hiền phi mím môi, lại nhìn bàn cờ.
Tiêu Quân Nhã thưởng thức viên cờ đen. Viên ngọc đen trơn nhẵn lạnh lùng tựa như lòng người vậy. Con cờ nằm trong tay rồi, còn sợ nó không vào cục sao? Nàng ôn hòa cười nhìn Hiền phi:
- Được rồi, hôm nay Tiêu gia ta có việc vui, muội muội không cần nói chuyện phiền lòng này.
Hiền phi gật đầu cười.
Tiêu Quân Nhã thu dọn bàn cờ, - Muội muội cùng ta hạ thêm một ván nữa đi. Lần này không được phân tâm.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Đi vào cung Hân Hòa, Triệu phi phất tay. Cung nữ phía sau tiến lên. Triệu nhìn về phía trắc điện phân phó nói:
- Mang điểm tâm này cho Nam uyển nghi, bảo nàng dưỡng tốt thân mình.
- Dạ.
Nam uyển nghi từ lần sảy thai, cơ thể suy sụp càng ngày càng tệ, nay đã là đèn cạn dầu nông nỗi. Mỗi ngày nàng đều muốn gặp vua. Việc này còn mãnh liệt hơn khi biết Nhan chiêu dung có thai. Khi nhà vua đến cung Hân Hòa thăm Nhan chiêu dung, nàng nhiều lần sai Hạ Nặc đi chủ điện mời vua đến, chọc cho y bất mãn không vui, càng không thích nàng. Nhan chiêu dung cũng vì chuyện này mà oán hận Nam uyển nghi, thường xuyên bắt chẹt lại. Những người hầu hạ Nam uyển nghi hôm nay bởi vì nàng thất sủng, thân thể lại không tốt cho nên bọn họ cũng không quan tâm tới lắm. Ngay cả Hạ Nặc cũng không hòa nhã với Nam uyển nghi, và sớm chiều đều hận Nam uyển nghi sao không mau sớm siêu sinh. Cung nữ Linh Nhi - cận tỳ riêng của Nam uyển nghi, đã chết năm ngoái. Nghe nói là tự mình dọa mình chết, do lần gặp ma quỷ mà hóa điên. Nam uyển nghi hiện tại đúng là xung quanh không ai thân thích hay tri kỷ. Tất cả đều ngóng trông nàng mau chết đi mà thôi.
Triệu phi thu hồi ánh mắt, đi vào chính điện, mặc dù đã miễn thông báo những vẫn có người vào báo Nhan chiêu dung một tiếng. Nhan chiêu dung cất bước đi ra nghênh đón Triệu phi, được Triệu phi nâng cánh tay,
- Muội muội có thai, nghi thức đều miễn mà.
Lưu kim bách hợp đỉnh lô lượn lờ nhang khói màu xanh thơm cả phòng, Triệu phi hít sâu mấy hơi.
- An thần hương này quả là hương nhập tỳ phế. - Nói rồi nàng phất tay cho cung nữ dâng thực hạp lên, - Đây là điểm tâm phòng bếp cung ta làm, một mình ta ăn không hết cho nên ta lấy cho muội muội.
Nhan chiêu dung ôn nhu cười và cảm tạ Triệu phi, và để Tuyết San thu nhận thực hạp. Rồi hai người đều cho lui hết cung nhân. Triệu phi thu hồi vẻ mặt cười cười mà lấy ra một gói thuốc nhỏ trong tay áo đưa cho Nhan chiêu dung,
- Mỗi ngày đều đúng hạn dùng, biết không?
Nhan chiêu dung trầm sắc mà nhận, - Nương nương an bài thỏa đáng chứ... bụng ta sắp đến lúc nổi lên rồi... nếu có gì sơ suất...
- Ngươi yên tâm. Ta đã an bài tất cả. Đã tìm được rồi những thai phụ thích hợp. Đến lúc đó chỉ cần ôm đứa trẻ vào cung. Còn ngươi chỉ việc dùng thuốc đúng hạn và diễn xuất cho ta là được.
Nhan chiêu dung cắn môi, hơi không tin phục mà đánh tiếng đồng ý.
Thấy mình có vẻ hơi to tiếng, Triệu phi đổi