Đức phi không có xen vào việc này. Dương quý nhân tâm cao khí ngạo, không cam lòng; muốn phát tiết chuyện vừa rồi bị Đức phi cảnh cáo... và nàng nhìn ra Đức phi cũng không thích Nhan chiêu dung, bằng không làm sao mặc cho nàng châm chọc?
Nhan chiêu dung cũng chỉ âm thầm tức giận. Mặt đỏ ửng, cơn giận tất cả hóa thành nụ cười nhạt bên môi, nàng một tay đỡ lưng, một tay phủ lên bụng mình,
- Hoàng hậu nương nương phúc khí không phải ta có thể so sánh, nếu thật là song tử, ta tin tưởng lấy tâm thiện của Hoàng hậu cũng sẽ có chỗ dung thân cho mẹ con chúng ta.
Dương quý nhân chậc lưỡi cười, còn muốn nói tiếp thì Đức phi nói:
- Muội muội tới đúng lúc, bản cung đang bày hoa yến, không bằng muội muội cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Nhan chiêu dung không thể không nể mặt Đức phi, vì vậy gật đầu, để Đức phi đỡ mình vui vẻ đi trước, để lại một mình Dương quý nhân hận đến cắn răng và giậm chân rồi cũng thu lại biểu tình mà đi theo.
Bởi vì Nhan chiêu dung quý giá chủ nhân tới Thải Anh đã dọn chỗ ngồi còn trống bên cạnh Đức phi và đỡ Nhan chiêu dung ngồi xuống. Nhan chiêu dung nổi danh tốt tính tốt nết, hiện tại lại có mang, tương lai sinh hạ Hoàng tử sau coi như là không có sầu lo. Lần này Nhan chiêu dung tới hoa yến, chư phi hoặc chân tình thực lòng hay giả ý nịnh hót đều góp đôi lời, chỉ có tiếu ý trong mắt Đức phi chưa từng thay đổi, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một màn tiếu ý sâu đậm trong mắt Đức phi, khá là bí hiểm. Hoa yến bất quá chỉ là một đám nữ nhân ngồi trò chuyện cùng nhau phẩm trà và điểm tâm mà thôi. Đức phi thận trọng, khi Nhan chiêu dung ngồi xuống thì phân phó Thải Hà đi chuẩn bị trà lài và điểm tâm. Nhan chiêu dung nhìn trà đậm trước mặt Đức phi, nhìn lại trước mắt mình là trà lài cũng buông lỏng cảnh giác một chút.
Nhan chiêu dung cũng có hơi khát nước, nâng chung trà lên cúi đầu uống vài hớp, khen:
- Hương hoa đậm đà, thấm lòng người.
Đức phi cười nói:
- Thời điểm này là hoa lài nở, bản cung cũng thích trà lài mới sai người hái xuống phơi khô, nếu muội muội thích thì hãy sai người đến cung Trường Nhạc, bản cung vẫn còn một ít.
Nhan chiêu dung nghe vậy mắt sáng rực lên, - Như vậy liền cám ơn tỷ tỷ.
- Ta ngươi tỷ muội còn nói vậy làm gì. - Đức phi ôn nhu cười nói.
Nhan chiêu dung thần thái uyển hòa, mắt nhìn sang Tuyết San rồi lại cười nhìn Đức phi:
- Tỷ tỷ, vậy hãy để Tuyết San đi lấy, đỡ cho phiền phức tỷ tỷ.
Đức phi gật đầu, nhìn Thải Hà, - Ngươi dẫn Tuyết San đi đi.
- Dạ. – Rồi Thải Hà dẫn Tuyết San đi.
Đang lúc cười nói điểm tâm được bưng lên, Nhan chiêu dung nhìn mấy dĩa điểm tâm tinh xảo đủ màu mà thèm.
Ngồi phía dưới, Dương quý nhân nhìn hai người cười nói mà trong lòng cười khinh thường, nàng ung dung nhìn điểm tâm rồi bỗng mở to hai mắt. Đĩa bên phải ngày hôm qua nàng vừa ăn xong, nó là bánh nhân thịt cua. . . Dương quý nhân trong mắt lộ ra khiếp sợ mà nhìn Đức phi, thấy người ngoài cười nói về trà với Nhan chiêu dung ra thì không có dị thường nào. Dương quý nhân lấy quạt tròn che miệng, chớp đôi mắt hạnh ướt át, khẽ mím môi lẳng lặng nhìn Đức phi, cuối như là ra vẻ không có việc gì buông quạt tròn, cười cười, nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng, sau lại cùng người khác nói cười.
Đức phi nhẹ nhàng chuyển mắt nhìn Dương quý nhân vẻ mặt sáng rỡ nói chuyện cùng người khác, môi hơi vung lên, đáy mắt lóe lên tiếu ý bí hiểm.
Đức phi tốt tính, đối đãi chư phi rộng lượng, phi tần cùng nàng thân cận tự nhiên cũng nhiều, ngay cả Nhan chiêu dung cũng không ngoại lệ, tuy rằng lúc tới còn có cảnh giác thế nhưng hiện tại dưới tiếu ý ôn nhu của Đức phi Nhan chiêu dung đã thả lỏng mà nói chuyện cùng Đức phi.
Nhan chiêu dung không thích ăn điểm tâm, nhất là đồ ngọt. Từ lúc nàng Mang thai việc ăn uống đã bị kiểm soát bởi cô cô Thái hậu phái tới, nhiều thứ nàng thích ăn đã không thể ăn.
Điểm tâm trên bàn đều hấp dẫn, tất cả đều vừa nói chuyện vừa cầm lên thưởng thức, bầu không khí thập phần hòa hợp.
Dương quý nhân vừa cùng người khác nói chuyện, vừa nhìn Nhan chiêu dung, nhìn thấy Nhan chiêu dung cầm lấy thanh hà bạch cao ở đĩa bên phải thì Dương quý nhân dương môi cười không tiếng động.
Tuyết San, Thải Hà trở về, Nhan chiêu dung lúc này mới vui cười rời đi.
Đức phi tâm tình tốt, nhìn ba cái điểm tâm còn lại mà cười cười.
Khi chư phi tản đi hết, Dương quý nhân thướt tha thong thả tiến lên, cười thân thiện nói:
- Buổi hoa yến để tỷ tỷ mất không ít tâm tư, muội muội đây tạ ơn tỷ tỷ phí tâm.
Đức phi nhìn Dương quý nhân dịu dàng khom người, ôn hòa cười nói:
- Các tỷ muội hài lòng là tốt rồi. - Dứt lời, nàng muốn đi vòng qua Dương quý nhân.
Lấy quạt tròn cản lại, Dương quý nhân giương mắt nhìn Đức phi, - Đức phi cho là điều mình làm thần không biết quỷ không hay?... Nhân bánh thanh hà bạch cao là thịt cua, thai phụ không thể dính tới hàn vật này... - Dương quý nhân ha hả cười, - Theo như ta được biết, Nhan chiêu dung không thích điểm tâm, có lẽ cũng không biết nhân thanh hà bạch cao là cái gì.
Dương quý nhân vốn tưởng rằng Đức phi sẽ khiếp sợ, nào ngờ Đức phi chỉ bình tĩnh nói một câu, - Ngươi rất thận trọng.
Rồi Đức phi không để ý tới Dương quý nhân mà hất tay nàng ta ra và dẫn người rời đi. để lại Dương quý nhân kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng Đức phi.
Sau giờ ngọ, cung Hân Hòa.
Đức phi quỳ ở chính điện, mặt buồn rầu và lo lắng, nghe tiếng từ nội điện truyền tới thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Nội điện, Nhan chiêu dung mặt tái nhợt cự tuyệt ngự y thăm chẩn:
- Nương