"Hiện giờ, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn bụng Đức Phi chằm chằm đâu nhỉ." Thanh Trúc nói.
"Đức Phi bình thường rất im ắng, nhìn có vẻ như là một người không có tâm nhãn, không tranh sủng. Có đôi khi, còn im lặng đến vô hình." Tiêu Quân Nhã đem trà trản đặt lên kỷ trà (cái bàn nhỏ đựng bộ trà), ngữ điệu không thay đổi: "Nhưng ngươi đừng quên, nàng vì sảy chân mà té mới biết được là có thai, nếu là người không tâm nhãn, té như thế thì hài tử nào còn?" Nàng liếc Thanh Trúc, "Hơn nữa, còn là trùng hợp khi Bệ hạ nghỉ ở chỗ Thục Phi, và cái thai đã qua ba tháng."
Thanh Trúc ngẩn ra, chợt bừng tỉnh đại ngộ, mở to hai mắt nhìn Hoàng hậu: "Ohhh! Ý Nương nương là... Đức Phi căn bản không phải như mặt ngoài, kỳ thật nàng cũng là có tâm tư, chờ là chờ thời cơ ah!?"
Xem bộ dạng thị sủng mà kiêu của Đức Phi, không chừng là đang đợi thời cơ tốt để hấp dẫn Bệ hạ. Người bình thường nào mà ban đêm ban hôm đi du viên?
Tiêu Quân Nhã dửng dưng gật đầu, lại nghe Thanh Trúc cười nhạo nói: "Nô tỳ thấy, Đức Phi thị sủng mà kiêu như vậy, hài tử sẽ không được an toàn đâu."
"Ngươi chớ quên, cái thai của Đức Phi là Thái hậu giao cho Bản cung chăm sóc." Tiêu Quân Nhã nói.
Thanh Trúc nao nao:
"Nếu...nếu là hoàng tử, không thể thiếu mẫu bằng tử quý. Còn nếu rủi ro xảy ra... thì lại liên lụy đến Nương nương. Nhưng, nhưng nếu đó chính do nàng không cẩn thận thì sao?"
"Theo cá nhân, nô tỳ thật không muốn có người sinh hạ hoàng tử trước Nương nương..."
"Ugh, Thanh Trúc, lời này về sau không được nói nữa. Mặc kệ là ai sinh, không phải đều gọi Bản cung một tiếng mẫu hậu sao?"
"Nương nương dạy phải, là nô tỳ quá phận." Thanh Trúc cúi người đáp.
Vương Phúc Toàn báo Dung Tu nghi cầu kiến, lúc ấy, Tiêu Quân Nhã đang hỏi Thanh Trúc về chuyện Xuân Phân, nghe Dung Tu nghi đến liền sai Thanh Trúc đi xuống lấy nước ô mai. Dung Tu nghi có thể nói là một phi tần chuyên cần đến Phượng Tê Cung nhất. Hoàng hậu cầm lại cung quyền, người vui mừng nhất chính là Dung Tu nghi, bởi vì nàng đã lựa chọn dựa vào Hoàng hậu.
Hôm nay trời nóng đổ mồ hôi, vừa vặn có nước ô mai lạnh uống làm cả người thoải mát. Dung Tu nghi cầm khăn chấm chấm khóe môi, nói:
"Nước ô mai này cũng chỉ có trong cung Hoàng hậu tỷ tỷ là ngon, còn cung của muội muội lại không ngon."
Tiêu Quân Nhã cười nhạt: "Ở bên đó mát mẻ, đương nhiên là uống không có vị."
Dung Tu nghi sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Không biết Nương nương có nghe chuyện kia chưa?"
Thấy hơi Hoàng hậu chuyển mắt, Dung Tu nghi nói tiếp: "Nghe nói, Điền thị ở trong lãnh cung ầm ĩ không nhẹ, luôn miệng nói là Hoàng hậu cùng Diêu Quý cơ hợp nhau hại nàng, cả ngày nói điên nói khùng, làm Vu Lương nhân ở điện gần đó dời vào Lan Nguyệt Cung. Vì Điền thị đêm đêm nổi điên, làm người ta sợ hãi, quấy nhiễu nàng vừa nghỉ ngơi không tốt lại vừa sợ, hôm nay nàng đã xin Bệ hạ cho phép nàng dọn về Di Cảnh Cung rồi."
Tiêu Quân Nhã đem chén trà để lên bàn, "Đã là nói điên nói khùng thì mặc kệ nàng."
"Tuy là như vậy, nhưng sự tình liên quan đến danh dự Nương nương, há có thể dung nàng hồ ngôn loạn ngữ như thế? Diêu Quý cơ và Điền thị quan hệ tốt như vậy, giờ lại bị vu khống..." Dung Tu nghi lắc đầu thở dài. "Hôm Điền thị tống vào lãnh cung, Diêu Quý cơ từng nhìn qua xem nàng, nghe nói bị Điền thị tát một cái."
Tiêu Quân Nhã cười: "Diêu Quý cơ là người trọng tình. Đáng tiếc Điền thị điên rồi, có thể nào nhận ra đâu."
"Thật vậy sao? Trước khi Điền thị vào cung, dường như còn có cái danh tài nữ, mà không ngờ hiện giờ ra nông nỗi này, cũng không thấy Điền đại nhân cầu xin Bệ hạ." Dung Tu nghi thương cảm mà thở dài.
"Điền thị nói chung chỉ là thứ nữ. Chuyện vốn lại do chính cô ta gây ra. Điền đại nhân tránh đi còn không kịp, làm sao sẽ đi trông nom?" Tiêu Quân Nhã liếc Dung Tu nghi, "Nói năng không có chừng mực như thế này, Dung Tu nghi về sau không được nói nữa đấy."
Dung Tu nghi thu liễm lại và cúi mắt nói tiếng "Dạ ", đổi đề tài qua Đức Phi đang mang thai:
"Đức Phi cũng là có phúc. Nếu sinh hạ hoàng trưởng tử, nàng rất có thể được tấn phong Hoàng Quý phi." Dung Tu nghi bưng nước ô mai lên nhấp một ngụm và đem vẻ mặt Hoàng hậu thu vào mắt.
"Đức Phi có thai là thiên đại việc vui. Bệ hạ vẫn chưa có con nối dòng, nếu nàng sinh hoàng trưởng tử, cũng là không uổng Thái hậu và Bệ hạ yêu thương. Quang vinh ân sủng, luận công hành thưởng cho nàng là điều cần thiết." Tiêu Quân Nhã nghịch chiếc vòng tay hồng ngọc của mình, không nhanh không chậm nói.
Dung Tu nghi ngẩn ra một lúc, song bất động thanh sắc trả lời: "Xác thực là như thế. Nhưng... thần thiếp thật sự không thể rộng lượng được như vậy." Dung Tu nghi kính cẩn mà cười, trong khi trong lòng thì lại thầm lau mồ hôi: tại sao hôm