Kỷ Thi Vân buồn cười, "Há có thể cho qua? Thái hậu không biểu thị là trong dự liệu của ta. Bây giờ không có biểu thị không có đại biểu là sau đó không biểu thị."
"Nhưng nương nương, việc này tuy đã truyền khắp cung song bệ hạ đã thần không biết quỷ không hay mà áp chế rồi mà? Nô tỳ không hiểu là tại sao không để lão gia làm? Một khi việc này vỡ lỡ tại triều, bệ hạ muốn ngăn cũng không ngăn được. Đến lúc đó áp lực chắc chắn rất nhiều; Hoàng hậu nương nương còn có thể kiêu ngạo đến khi nào?"
"Ngươi xem Phủ Định Quốc Công chết rồi à? Và chuyện đó là do chúng ta tạo nên; nếu làm lớn đối với chúng ta, đối với Kỷ gia đều bất lợi."
Hương Lăng tuy vẫn chưa hiểu tới nhưng cũng gật đầu.
Kỷ Thi Vân thu lại tất cả tình tự, cũng không ngẩng đầu lên mà phân phó:
"Gọi Tuệ Tâm, nhũ mẫu vào; ngươi đi theo bản cung đến cung Cảnh Nhân."
"Dạ, nương nương." Hương Lăng khom người và đi ra ngoài.
Trong điện chỉ còn hai mẹ con, Kỷ Thi Vân mới toát ra vẻ buồn rầu, nhìn con mà nặng nề thở dài, song cũng cực nhanh thu lại tâm tình. Nàng dịu dàng cúi người hôn trán Thụy, thấp giọng nói:
"Thụy nhi, mẹ sẽ lấy lại giang sơn cho con..."
***
Bên này, Kỷ Thi Vân dẫn Hương Lăng đi cung Cảnh Nhân. Bên kia, Hạ Nặc nhìn Ngô công công dọn hết tài sản của Nam uyển nghi mà trong bụng thấp thỏm. Nàng không nghĩ tới chứng từ sẽ nằm trong tay bệ hạ!?... Nàng đợi suốt một ngày một đêm mà kết quả lại thế này! Nàng hối hận muốn chết! Còn không bằng trước đây nàng tự mình đi gặp Hoàng hậu!
Tiểu Ngô Tử thấy mặt Hạ Nặc bực bội thì cười híp mắt và tiến tới:
"Hạ Nặc cô nương đừng nóng lòng, dù sao cũng là giấy trắng mực đen, bệ hạ không thể không nói lý... Mặc dù bệ hạ có nói, hai phần ba là một số lượng lớn, vẫn là lần đầu tiên trong cả triều đại..." Tiểu Ngô Tử cười nói. "Và tuy hai phần ba này là chỉ thuộc về một mình ngươi, nhưng bệ hạ cũng không có ngụ ý gì là không cho ngươi. Hiện tại thì theo nguyên tắc phải dọn tất cả đi; đợi qua bảy tuần của Nam uyển nghi tất cả của ngươi mới sẽ quay về. Yên tâm đi. Ngươi bây giờ là phải túc trực bên linh cữu Nam uyển nghi mới phải." Tiểu Ngô Tử không hề phản ứng tới Hạ Nặc đã đổi sắc mặt mà dẫn đồ đi.
Trong điện trống không. Tiểu Ngô Tử cũng đi rồi. Hạ Nặc mới hiện ra vẻ tàn bạo mà nhìn nội điện chỉ còn tấm vải trắng đang treo... thật hận không thể xé hết chúng nó! - Bởi Thái hậu thân thể không tốt mà chỉ treo một tấm vải trắng tượng trưng; hai ngày sau mới được lấy xuống - Hạ Nặc cắn môi, thu lại biểu tình ngay lập tức, tựa như người không có việc gì.
***
Đã có vài ngày Tiêu Quân Nhã không thấy Kỷ Thi Vân. Kể cả Thái hậu cũng đã ba ngày không thấy nàng. Nguyên do Thụy thân thể không tốt, Tiêu Quân Nhã miễn cho Kỷ Thi Vân mỗi ngày thỉnh an; Thái hậu cũng để cho nàng lấy hài tử làm trọng vì vậy mà mấy ngày nay nàng đều cung Trường Hi.
Tiêu Quân Nhã tự mình đỡ Kỷ Thi Vân. Từ nét mặt nhìn ra người ta đang buồn rầu vì vậy cũng lo âu hỏi:
"Muội muội thế nào rỗi rảnh tới? Thụy nhi chuyển biến tốt chưa?"
Kỷ Thi Vân rũ mắt, thở dài, "Điều trị thì luôn đúng hạn ạ, song vẫn còn cần thời gian để tốt lên..."
Tiêu Quân Nhã cầm tay Kỷ Thi Vân an ủi, rồi mới thả người ta để người ta đi qua Thái hậu.
Thái hậu cũng rất quan tâm đến Thụy. Nếu không phải bà bị bệnh thì bà sẽ mang Thụy đến nuôi dưỡng ngay.
"Có uống thuốc đúng hạn không hở?" Thái hậu sốt ruột hỏi và nhìn Kỷ Thi Vân chằm chằm – kiểu thăm dò.
"Mẫu hậu yên tâm, thuốc được thêm sơn tra, Thụy nhi có thể uống." Kỷ Thi Vân nhìn chăm chú vào Thái hậu, cười ôn hòa.
Thái hậu thở phào, kéo tay Kỷ Thi Vân, "Ai gia thật sợ con không nghe lời ai gia; thuốc đắng là dã tật!..."
"Dĩ vãng là thần thiếp không hiểu chuyện, để Thái hậu quan tâm."
Thái hậu hôm nay khó có được tinh thần tốt, lôi kéo Kỷ Thi Vân hỏi rất nhiều về Thụy, bỏ rơi Tiêu Quân Nhã ở kia, mà nàng cũng không gấp. Nàng thong thả ngồi ở ghế thưởng thức trà và âm thầm quan sát hai cô cháu này.
Như Ý tiến lên dâng trà, nhất cử nhất động đều quy củ.
Đúng lúc này Minh Tuệ đi vào, vui mừng hướng ba người hành lễ rồi vui mừng nói:
"Chúc mừng Thái hậu; chúc mừng Thái hậu... Thái hậu lại có ngoan tôn!... CUng Tương Tuyết truyền đến tin tức, Vạn sung nghi có tin vui ạ!"
Thái hậu nghe cũng vui vẻ, mắt nửa hí nửa mở tựa ở đầu giường, khóe môi nhếch lên vui cười:
"Thông tri bệ hạ chưa?"
"Thưa Thái hậu, đã phái người đi rồi; có lẽ bệ hạ đã biết." Minh Tuệ cười đáp.
Trong khi Kỷ Thi Vân còn đang sửng sờ thì Tiêu Quân Nhã đã đứng dậy cười vui hướng Thái hậu vén áo thi lễ, nói những lời cát tường.
Lời hữu ích thì ai không muốn nghe? Tiêu Quân Nhã nói đến làm Thái hậu thoải mái.
"Cái đứa này thật dẻo miệng! Giống như lau mật vậy!"
Tiêu Quân Nhã lại không thể không giả bộ thẹn thùng đỏ mặt, rồi cùng Thái hậu nói đùa vài câu – lần này thì là bỏ rơi Kỷ Thi Vân ngồi bên giường.
Rồi Kỷ Thi Vân cũng đứng lên, cười nói: "Nương nương nói hết lời cát tường rồi, ta không còn gì để nói thêm nữa." Nàng nhìn nhìn Tiêu Quân Nhã rồi tầm mắt đáp xuống Thái hậu, "... Vạn sung nghi nếu đã mang thai, vậy theo lệ cũ, có phải nên tấn phong cho nàng không hả?... Vả lại, nàng hiện tại đang ở trắc điện cung Tương Tuyết, có nhiều bất tiện... hay là dời nàng đến cung Lưu Doanh? Chủ điện là Trần phi cũng đang chăm sóc Công chúa; nói vậy cũng có thể chiếu cố Vạn sung nghi một hai..."
Kỷ Thi Vân lời này là có quá phận: Hoàng hậu còn ở đây; nào đến đến phiên một Quý phi nói chuyện? Mà Tiêu Quân Nhã nghe xong cũng chỉ cười nói:
"Đúng là như vậy. Ngài xem, nhi thần mãi lo vui vẻ lại quên việc này... Cũng may có Uyển muội muội nhắc nhở."
Muốn đánh vào mặt