Lần đầu tiên Tiêu Quân Nhã gặp Tô Hành là ở buổi tiệc sinh nhật nàng sáu tuổi. Nàng mặc hoa y thường hỉ khánh. Tiêu Thanh Giác cướp lấy đào hoa cao trong đĩa của nàng và ăn luôn – bột bánh dính đầy miệng. Tiêu Thanh Giác thích nhất là chọc ghẹo cô muội muội này, và cậu đang muốn cướp luôn cái đĩa trong tay nàng thì không ngờ Tiêu Quân Nhã xoay người lại... sau đó, nàng đụng phải người nọ. Tiêu Thanh Giác hết hồn. Tiêu Quân Nhã cũng hết hồn!... Nàng còn đang ăn mừng thắng lợi vậy mà vừa khi quay đầu đã đụng vào người... Đôi mắt thanh hắc người nọ đối mặt tầm mắt của nàng, bởi vì khoảng cách gần quá mà nàng có thể thấy rõ lông mi đen dài của cậu ta.
Cặp mắt trong trẻo có ôn nhu tiếu ý đổ xuống, Tô Hành đưa tay sờ đỉnh đầu nàng và cười nói:
"Nhã Nhã phải không? Đúng là giống như Thanh Giác nói, thực sự khả ái."
Này tự nhiên... giống như là quen biết đã lâu!
Tiêu Quân Nhã mặc nhu quần màu đỏ, đầu chải song nha kế, đeo minh châu tại tô hồng đoạn đái (đai lưng), đôi mắt đen bóng nhìn Tô Hành, mặt có màu đỏ, môi dính vụn bánh, dáng dấp muốn bao nhiêu khôi hài thì có bao nhiêu khôi hài!
Tiêu Thanh Giác há mồm, dập đầu dập đầu ầm ầm nói: "Thái thái... Thái tử điện hạ!..." Hắn thật không ngờ tiệc sinh nhật Nhị muội nhà mình hấp dẫn Thái tử đến!
Bàn này đều là con nít, lớn nhất thì mười tuổi, nhỏ thì bốn tuổi, mà con nít thì chỉ biết chơi đùa nào đâu chú ý ở đây có thêm một người? Với lại dù có thấy cũng không biết.
Tô Hành giương mắt nhìn Tiêu Thanh Giác ôn hòa cười, sau là cúi đầu nhìn Tiêu Quân Nhã, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vụn bánh ở môi nàng. Tiêu Quân Nhã chớp mắt, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên tai thì truyền đến tiếng nói lo lắng:
"Điện hạ, điện hạ; sao ngài chạy tới đây? Sao ngài không nói nô tỳ một tiếng? Hại nô tỳ đi tìm!"
Minh Tuệ cất bước đi tới, nhìn thấy Tô Hành tiếu ý dạt dào thì cơn giận bay biến. Chớp mắt mới thấy có tiểu nha đầu mặc hỉ khánh đứng trước người cậu.
"A, Nhị tiểu thư Định Quốc Công Phủ đây mà. Nhị tiểu thư thế nào ở đây vậy? Hôm nay là ngày lành của Nhị tiểu thư nha, Nhị tiểu thư phải cùng Định Quốc công mọi người ở cùng nhau chứ."
Tiêu Quân Nhã nghe vậy thì nhìn cái đĩa trong tay Tiêu Thanh Giác, mắt vừa nhấc, ăn ngay nói thật:
"Ca ca giành hoa đào cao của ta."
Tiêu Thanh Giác nghe xong muốn che mặt. Em gái à, vì một cái hoa đào cao mà em đem bán anh!? Đối diện Thái tử và tâm phúc của Hoàng hậu em cũng không biết chừa cho ta chút mặt mũi!?
Minh Tuệ nhìn thấy Tiêu Thanh Giác yên lặng mang đĩa đặt trên bàn thì buồn cười:
"Tiểu thư thích hoa đào cao hả? Thật là đúng lúc. Hôm nay Thái tử đã sai Ngự Thiện Phòng làm hoa đào cao mang đến."
Tiêu Quân Nhã mắt sáng rực lên; Tô Hành dắt tay nàng: "Đi thôi, về chính sảnh, ta lấy hoa đào cao cho muội."
Mắt Tiêu Quân Nhã lại sáng tiếp, trông mong nhìn Tô Hành. Tô Hành cười và xoa đầu nàng, quay đầu hướng Tiêu Thanh Giác nói:
"Ở đây ngươi lớn nhất, phải chiếu cố kỹ lưỡng."
Có nghĩa là Tiêu Thanh Giác – ý muốn đi theo – phải ở lại đây.
Rồi cậu dắt nàng vòng qua hoa lang, một đường đi đến chính sảnh. Năm ấy, Thái tử điện hạ mười hai tuổi dáng vẻ nghiêm chỉnh như một ông cụ non, dù khuôn mặt non nớt nhưng hành vi thỏa đáng. Ở trước mặt Hoàng hậu - theo như Minh Tuệ nói - thì Thái tử điện hạ rất nghịch ngợm nha, sao trước đây lại không phát hiện? Minh Tuệ chỉ nghĩ là do Thái tử ít tiếp xúc với bạn đồng lứa và không thể nào mà nhảy nhót tung tăng ở Định Quốc Công Phủ... và những đứa trẻ trong cung thì tâm tư thâm trầm. Bên cạnh đó, Thái tử thâm giao vẫn không có mấy người. Lúc này, nghe nói Nhị tiểu thư Định Quốc Công Phủ làm tiệc sinh nhật, cậu nằng nặc đòi đến xem, còn vội vàng sai người làm hoa đào cao và nói nàng thích ăn cái này. Minh Tuệ lúc đó cũng kỳ quái Thái tử làm sao biết được? Mà sau khi nghĩ lại thì, Thái tử có qua lại với Đại công tử Tiêu Thanh Giác của Định Quốc Công Phủ, không chừng là nghe nói lại.
Tiêu Quân Nhã bây giờ chỉ nghĩ đến hoa đào cao, nào đâu chú ý tới ai kia dắt tay mình cười sủng nịch.
"Ta là Tô Hành, nhớ không?" Tô Hành bất thình lình nói.
Tiêu Quân Nhã giật mình, ngẩng đầu nhìn, chơp mắt, cũng nói: "Ta là Nhã Nhã."
Vì vậy, lần đầu tiên hai người gặp mặt nguyên nhân do một lồng đầy hoa đào cao mà kết tình kết ý thâm hậu. Hay tình ý thâm hậu giữa phúc hắc Thái tử và nàng tiểu thư thích ăn hàng!
Chương 2.
Vừa một năm mưa xuân nhuận vật, hạnh hoa nở. Có thể thấy được phong thái ngày sau của Tiêu nhị tiểu thư mười tuổi. Nàng ngồi trên một tảng đá ở bên hồ mà chăm chú đọc sách. Tiêu Thanh Viễn cầm một bó hoa đủ mọi màu sắc và hình dạng, vui vẻ chạy tới bên:
"Tỷ tỷ, ta hái được hoa, đẹp không?"
Tiêu Quân Nhã gác sách, nhìn cười rực rỡ Tiêu Thanh Viễn và khen: "Đẹp."
"Uh! Cho tỷ tỷ á!" Tiêu Thanh Viễn như hiến vật quý đưa bó hoa cho nàng, dương dương đắc ý nói: "Ta nghe Đại ca nói, nếu như ngươi thích một cô nương thì hãy tặng đồ cho nàng; ta thích tỷ tỷ, ta mang hoa đưa cho tỷ tỷ."
Ngoại trừ lý luận lệch lạc của Đại ca ra thì đều rất bình thường, Tiêu Quân Nhã theo lẽ thường mà cười tủm tỉm, mà câu kế tiếp thì...
"Ca ca còn nói, lúc tặng đồ có thể nói như vầy. Cô nương, đây là tín vật ta tặng nàng, tại hạ ngày sau tất sẽ lấy cô nương làm vợ." Tiêu Thanh Viễn trịnh trọng. "Tỷ tỷ, tương lai ta tất lấy tỷ làm vợ!"
Xuân Phân rốt cục nhịn không được mà cười ra tiếng: "Tam công tử, cậu là đệ đệ tiểu thư, không thể cưới tiểu thư được."
Tiêu Thanh Viễn nghe xong vẻ mặt không thể tin, chỉ thấy tỷ tỷ nhà mình bình tĩnh gật đầu:
"Ta cùng với A Viễn là tỷ đệ; tỷ đệ là không thể thành thân."
Rồi vành mắt Tiêu Thanh Viễn đỏ lên, sau là lệ tuôn, bộ dạng: ta sẽ không bao giờ tin tưởng vào ái tình nữa... Tiêu Thanh Viễn chạy đi tìm người lớn khóc lóc kể lể, và hiển nhiên Tiêu Thanh Giác lại bị phạt. Bị phạt xong thì bị lão cha nhà mình một cước đạp vào trong quân doanh. Vì vậy năm ấy, Tiêu Thanh Giác khi mười ba tuổi đã bắt đầu tôi luyện cuộc đời trong quân doanh.
Bởi vì không có Tiêu Thanh Giác ở bên cạnh truyền bá tư tưởng lệch lạc, lại có thầy dạy lại Tiêu Thanh Viễn mới buông bỏ việc không thể cưới tỷ tỷ.
Tiêu Quân Nhã càng lớn học càng nhiều. Nàng thì phi thường thông minh; thư pháp, thêu thùa ngày càng tinh thông, thường được các thầy khen ngợi. Vì vậy danh hào Tiêu nhị tiểu thư dưới tình huống thường thường được Tiêu phu nhân kể ra lưu truyền trong giới quý phụ nhân. Nhất thời, Tiêu Quân Nhã danh tiếng vang dội, thậm chí là có người muốn kết thân gia.
Có một ngày, Tiêu Quân Nhã ở trong phòng thêu hà bao, bên ngoài Xuân Phân đi tới, nói:
"Phu nhân mới vừa tiễn Vương phu nhân đi. Nô tỳ thấy Vương phu nhân thật là muốn cho tiểu thư làm con dâu bà ghê;