Nàng nói vậy là vì muốn thử Tô Hành, tuy y tốt với nàng nhưng lại không bằng lòng với Định quốc công, một động tác nhỏ cũng làm y để ý. Nàng vì mẫu tộc mà nói thẳng khó tránh khỏi không làm y không vui, cho nên nàng cũng hồi hộp.
Y vuốt ve nhẫn ngọc ở ngón cái, lặng im một lát.
"Lời nàng nói. . ."
Tiêu Quân Nhã cảm thấy ngoài ý muốn.
"Trẫm nói thật cũng không biết gì nhiều về y, nhưng học vấn của y... nói chung là một nhân tài."
Nàng chỉ cười không đáp. Y đang muốn nói chuyện, nàng chỉ cần nghe thôi là đủ.
14 tuổi, Giản Vân Hạc đến Kinh Thành, lúc đó nàng 11 tuổi. Giản Vân Hạc sinh ra ở Liêu Nam, thư hương thế gia, tai nghe mắt đọc từ nhỏ, đầy bụng học vấn khi còn bé, lại đam mê võ học nên đi theo thầy học võ, quả thật là văn võ song toàn. Vậy tại sao một quý gia công tử lại một mình lên Kinh? Nàng nhớ, khi đó Giản Vân Hạc nói cho nàng, y là trưởng tử chi thứ 2 của Giản gia, mẹ mất sớm, là lão phu nhân nuôi y lớn, khi cha qua đời, đại phòng - chú y đuổi ra khỏi nhà. Khi đó lão phu nhân cũng đã mất nhiều năm, toàn Giản gia không ai có thể giúp y. Sau y gặp người thầy dạy võ của mình, nghe theo ổng, cầm ngân lượng ổng cho một mình lên Kinh. Tuổi nhỏ tài hoa, mới vào Kinh được Nam quốc công thưởng thức, bị bắt làm môn hạ. Nam quốc công không màng đến triều sự, xin Tiên Đế một chức quan nhàn tản, nhàn phú ở nhà, cho nên không mấy ai biết ổng thu Giản Vân Hạc làm đệ tử. Cho nên, sau này khi Giản Vân Hạc quen biết nàng, cũng là vì quan hệ thế giao giữa hai phủ Định quốc công và Nam quốc công. Định quốc công mang nàng thường xuyên qua lại, nên hai người quen nhau. Còn khi nào nàng có tình cảm với Giản Vân Hạc đại để chỉ có hai người biết.
"Trẫm cùng Vân Hạc hợp ý, chỉ vài câu nhàn thoại đã thấy được học thức của y. Nhân tài như vậy, trẫm tất nhiên là muốn dùng." Khóe môi khẽ nhếch, tiếp nhận Tiêu Quân Nhã đưa tới trà trản, "Theo nàng thấy, Giản Vân Hạc là người thế nào?"
Nàng lắc đầu cười, "Vẻn vẹn chỉ mấy câu ngài nói, làm sao thần thiếp biết Giản công tử là người ra sao. Nhưng nếu cha và ngài đều khen ngợi, hẳn là cũng tốt."
Y bật cười, kéo tay nàng, "Nói chuyện với nàng trẫm thấy thật thoải mái."
Nàng cười nhạt, "Vì ngài coi trọng thần thiếp." Nếu không phải hôm nay Hinh phi có chuyện, không chừng lúc này y còn đang ôm ấp cô ta, chứ không phải vô duyên vô cớ chạy đến đây nói chuyện.
Y chỉ cười không nói, khẽ vỗ về xương cổ tay của nàng, cúi mắt nói, "Quân Nhã, trẫm buồn quá."
"Trẫm vẫn cho rằng Khả Hân tâm địa thiện lương, con người chất phác, nàng vào cung sợ nàng bị nhuốm bẩn... Nhưng rốt cuộc là trẫm si tâm vọng tưởng. Hoàng cung này... là một chảo nhuộm lớn, bất kể là ai đều bị nhuộm màu. . ." Y giương mắt, nhìn vẻ mặt thận trọng của nàng, cười nói, "Nay trẫm mới biết chỉ có Quân Nhã là không thay đổi."
"Làm sao ngài biết thần thiếp không thay đổi..."
"Nếu thần thiếp nói, khi thần thiếp ở Tiêu gia rất là nghịch ngợm, ngày nào cũng trèo cây lấy trứng chim, không ít lần bị cha giáo huấn, ngài tin sao? Nếu thần thiếp nói, khi còn đi học, thừa lúc thầy ngủ gật, cùng các huynh đệ tỷ muội vẽ rùa lên mặt thầy, ngài tin sao?" Mắt nàng sóng sánh ý cười, môi mỉm, ý thái thanh thản, khoái trá khi nghĩ lại. "Nếu thần thiếp nói, thần thiếp từng xuống sông bắt cá, cuối cùng bị uống nước, ngài tin sao?"
Thần sắc Tô Hành từ từ nhu hòa, cuối cùng chuyển sang rối tinh rối mù... Say mê nghe nàng nói chuyện hồi xưa, đó là nàng y chưa từng gặp. Y không nghĩ hoàng hậu đoan trang của y lại là hài tử như vậy. Bất tri bất giác, y cũng gia nhập, kể lại những chuyện tinh nghịch trước kia, ngay cả bắt sâu dọa sủng phi Tiên Đế rồi bị phạt chép kinh văn...
Tiếng cười trong điện càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn. Nói một hồi vứt đi hết thân phận, làm như vợ chồng bình thường giỡn với nhau, không khí thật là ấm áp.
"Quân Nhã nha Quân Nhã, ta không nghĩ nàng dám làm việc này!"
"Ngài cũng đâu có tốt lành gì, còn cười ta."
". . ."
Ngoại điện, Xuân Phân và Tôn Đắc Trung thầm mím môi cười nhẹ. Tôn Đắc Trung nghe thấy Tô Hành xưng ta thì lảo đảo xém té. Xuân Phân trái lại hài lòng.
Đang nói vui vẻ, y bế nàng lên, nàng thoảng thốt hét lên lần thứ hai... Quả nhiên y rất hưng trí. Y cúi đầu hôn mi tâm nhíu lại của nàng, với tâm tình vui vẻ, cất cao giọng nói:
"Nàng có biết đã bao lâu rồi ta không nghĩ ta sẽ vui vẻ như vậy không."
Nàng ôm cổ y, đỏ mặt nói: "Bệ hạ, ngài đừng giỡn thần thiếp nữa... Vừa... Vừa nãy quả thực có chút đại nghịch bất đạo . . ."
Nhìn mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng, y ôm nàng ngồi xuống phượng sàng, xoa tóc nàng, cười vang nói:
"Hm? Giờ mới nhớ tới đại nghịch bất đạo?"
"..." Nàng đấm y, chôn mặt trong lòng y lầm bầm:
"Còn không phải ngài cho thần thiếp lá gan..."
"Ha ha ha... Đúng vậy đúng vậy, là trẫm cho nàng lá gan." Y nâng mặt nàng lên, hôn nàng một lúc mới từ bỏ.
Nhìn mặt nàng đỏ hồng, con ngươi biểu lộ bất mãn, trong lòng y không hiểu sung sướng, dục niệm tăng vọt. Y yêu thích cầm mặt nàng hôn xuống; trong lòng nàng chỉ phải yên lặng phẫn