Liên Khả Hân bị bệnh lăn qua lăn lại năm ngày mới tính là khỏe. Nàng ngồi cúi đầu, cầm lò sưởi tay, khuôn mặt nhỏ vùi trong hồ (lông cáo) nhung trắng mềm mại, son phấn không che được vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng bệnh nặng mới khỏi.
- Trông mặt muội muội, quả thực thấy mà đau lòng. - Tầm mắt Kỷ Thi Vân ở trên người Tiêu Quân Nhã chợt vững vàng dừng lại trên người Liên Khả Hân ở đối diện. Ánh mắt thì thương hại, lời nói thì ôn hòa tràn ngập thân thiết. - Bản cung thấy muội muội chưa khỏe đâu, trời lạnh thế này mà thỉnh an, chỉ sợ muội muội thân mình không chịu nổi.
Liên Khả Hân mím môi, tay vỗ về hoa văn trên lò sưởi, cười khiêm tốn và rũ mắt xuống:
- Muội muội đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Hiện giờ ta cũng khỏe rồi, không dám trì hoãn thỉnh an.
Nói chuyện cứ như là sợ uy nghi của hoàng hậu, bị bệnh nên không thỉnh an phạm vào kiêng kị vân vân. Hiện nay, nội cung ngoại trừ Tôn phương nghi còn đi theo Liên Khả Hân, thì không còn ai muốn gặp nàng cả.
- Này, hoàng hậu nương nương luôn luôn rộng lượng nhân minh, Liên thuận nghi nói nghe sao có vẻ... - Nhâm thục nghi im bặt và khẽ lắc đầu, pha với tiếng cười khẽ, ánh mắt nhìn Liên Khả Hân tràn đầy gai đâm.
- Từ đầu mùa đông tới nay, Liên thuận nghi vẫn không có khỏe, chuyên tâm dưỡng bệnh mới tốt. Đừng giống như Đức phi, để lại bệnh căn. - Triệu phi nói.
Gần đây bệnh thanh quản của Triệu phi có chuyển biến tốt đẹp, tuy giọng nói không có uyển chuyển êm tai như trước nhưng chí ít cũng dịu dàng nhỏ nhẹ; thực tại coi như khôi phục không tồi, đối với Triệu phi mà nói, so với mất giọng, được khôi phục như bây giờ nàng không cầu xin nữa.
- Khổ cho Đức phi tỷ tỷ. - Diệp quý tần than.
Đức phi hiện không bước ra khỏi cung Trường Nhạc, nghe nói sau khi sảy thai để lại bệnh căn, cả mùa đông phải ở trong phòng điều dưỡng.
Phàm là đề cập Liên Khả Hân, những nữ nhân bình thường đấu với nhau sống chết chung quy đứng cùng một chiến tuyến. Diệp quý tần dứt lời, những người khác hoặc là mặc kệ hoặc là khiêu khích; hoặc là giả quan tâm này nọ nhất nhất nói ra. Liên Khả Hân cũng chỉ khẽ mỉm cười, mặt không đổi sắc, có khi sẽ cung kính đáp, có khi cũng chỉ ngồi mỉm cười mà không nói. Và trong điện toàn là đấu võ mồm, cho dù không có hiệu quả thực tế nhưng những gì muốn nói nên nói đều nói.
Nhìn xem bọ họ nói một hồi, vẫn tĩnh tọa không nói chuyện - Tiêu Quân Nhã lúc này mới yên lặng cười:
- Liên thuận nghi vừa bệnh mới khỏi, về sau còn có nhiều thời gian, các nàng đừng nóng lòng.
Tất cả nghe xong đều thu liễm biểu tình. Một vài còn nghe ra ý của hoàng hậu mà thầm cười thật vui.
Liên Khả Hân cúi đầu, lấy khăn che miệng ho khan vài tiếng.
- Bây giờ trồi lạnh, nàng vừa bệnh mới khỏi, bản cung không đành lòng để nàng đi lại hoài; vạn nhất để lại bệnh căn thì làm sao? Như thế này đi, bản cung cho nàng ân điển, về sau nàng sẽ được miễn thỉnh an.
Liên Khả Hân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, chỉ thấy người vuốt v3 tua cờ rũ ở bên tai, và bưng trà uống, rồi nói chuyện cùng Kỷ Thi Vân ngồi ở dưới bên phải.
- Nương nương... - Liên Khả Hân cắn môi, để lò sưởi qua một bên, đứng dậy, hướng Tiêu Quân Nhã cúi người, - Thần thiếp đa tạ nương nương ân điển, nhưng thần thiếp xác thực đã khỏe rồi, làm sao dám nhận ân điển này, xin nương nương thu hồi.
- Liên thuận nghi, nương nương đồng cảm nàng thân thể yếu đuối, sợ nàng không chịu được đông lạnh, nàng phải cảm động mà nhận chứ. Từ chối như thế là nàng không đúng. - Dung tu nghi tư thái nhàn tản, khẽ cười nói.
- Dung tu nghi nói có lý. Nếu nàng sợ bệ hạ thì bản cung sẽ thay nàng nói cho. - Tiêu Quân Nhã cười, hai mắt nhìn Liên Khả Hân, không có lấy thế đè người mà ngược lại ôn hòa dễ thân.
- ... Thần thiếp đa tạ nương nương thương cảm.
- Thế mới phải chứ. - Kỷ Thi Vân che miệng cười.
Chư phi nghe vậy đều là liên tục phụ họa, khen tặng hoàng hậu tài đức sáng suốt rộng lượng. Không ai thấy mắt cụp xuống - Liên Khả Hân mặt lãnh ý một mảnh. Người ít đánh không lại số đông đại khái là chuyện hôm nay đi. Lại nói, trong cung không ai muốn mỗi ngày gặp Liên Khả Hân để phá hủy tâm tình, cho nên nàng ta không đến chư phi đều rất vui.
Lại qua loa nói chuyện một lát, Tiêu Quân Nhã cho chúng phi tan đi. Riêng Kỷ Thi Vân thì có việc nên ở lại. Đợi người ngoài đều đi rồi nàng mới nhắc tới chuyện Hạ Vi Hân:
- Tàn hương ta sai người đưa ra cung nghiệm. Vài ngày trước mới có kết quả. Đó là một loại xạ hương.
Điệu hương sư - hương sư số một Kinh Thành - vài ngày trước mới về Kinh, Kỷ Thi Vân đợi người mãi mới đem tàn hương cho hương sư nghiệm, bởi vì Điệu hương sư quan hệ không phải ít với Kỷ gia, Kỷ Thi Vân còn kính người ta ba phần.
- Xạ hương? - Tiêu Quân Nhã nghi hoặc nhíu mày. Xạ hương rất nguy hiểm với thai phụ; vốn nghĩ là mê hương lại thành ra xạ hương?
- Đúng vậy, xạ hương. Lúc đầu ta còn hoài nghi Hạ Vi Hân có phải có thai hay không, cho đến khi hỏi lại hai ngự y ngày hôm đó mới biết Hạ Vi Hân không có mang thai. Cho nên xạ hương này vì sao lại ở đó, nương nương không thấy kỳ quái sao? - Kỷ Thi Vân ý cười khóe môi thật sâu, dáng vẻ đã đoán được nguyên do.
Lúc đó Hạ Vi Hân đã chết, nếu nàng ta có bầu lại tự sát mà chết thì chuyện sẽ thêm phiền toái. Hai ngự y nếu cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà che giấu việc này, đó cũng không phải không có khả năng; Hạ Vi Hân là con của tội thần, được hai ngự y khám nghiệm tử thi đối với nàng ta mà nói đã là thiên đại ân huệ. Kỷ Thi Vân biết trong lư hương có xạ hương nên mới gọi hai ngự y đó đến hỏi tỉ mỉ.
- Muội muội không ngại nói thẳng đi.
- Nương nương nhìn xem, trong cung ai có khả năng hại Hạ thị nhất?
- Bản cung không thích người khác thừa nước đục thả câu.
Kỷ Thi Vân ý cười đình trệ, cực nhanh liền lạnh mặt đi; nàng không nặng không nhẹ hừ một tiếng:
- Dung tu nghi.
Tiêu Quân Nhã nhếch môi cười, lại nghe Kỷ Thi Vân khinh miệt nói:
- Nàng ta là người trong cung nương nương; xem ra bên cạnh ngài nuôi không ít u ác tính.
- Vì sao kết luận là nàng?
Kỷ Thi Vân chọn mi, không nói chuyện, nhìn xung quanh và chỉ vào vật để trên tủ, nói:
- Cái này là Dung tu nghi tặng cho ngài đi.
Theo phương hướng Kỷ Thi Vân chỉ nhìn lại, Tiêu Quân Nhã nhìn thấy hộp huân thơm trước đó vài ngày Dung tu nghi tặng cho nàng.
- Dung tu nghi có tâm tư gì; huân thơm này nói không chừng là dành cho ngài. - Kỷ Thi Vân thần sắc ngạo nghễ, ý cười khóe môi sâu thẳm.
- Ngài đừng hoài nghi ta, ta và ngài nếu đã hợp tác thì sẽ không gạt ngài. Nếu ngài lo lắng, thì cứ để Thanh Trúc theo ta một thời gian. - Kỷ Thi Vân gảy hạt châu trên áo, - Ngài hẳn là nhịn Dung Tiếu đã lâu rồi phải không, lần này nói không chừng là cơ hội.
Tiêu Quân Nhã nhìn hộp huân thơm mà cười lạnh:
- Muội muội cứ làm đi, ta tin nàng. Mà, Dung Tiếu chỉ là tiểu nhân vật. Đừng quên Liên Khả Hân.
- Nương nương đều đã có biện pháp, đến lúc đó thần thiếp chỉ có phần diễn theo. Song rèn sắt khi còn nóng, trừ vài cái đinh trong mắt sẽ tốt hơn nhiều. Có phải không, nương nương?
- Bản cung dù sao cũng xem như là đồng lõa, nếu nàng muốn làm gì thì hãy làm đi. - Nàng giương mắt nhìn Kỷ Thi Vân, ngữ khí nhàn nhạt, - Đừng quên rằng ta và nàng đứng cùng một thuyền là được rồi.
Tươi cười bị kiềm hãm, rồi lại chợt cười tươi như hoa - Thần thiếp đã hiểu. - Kỷ Thi Vân nói có vài phần nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bởi vì Liên Khả Hân, nàng đáng phải cúi người tìm đến Tiêu Quân Nhã hợp tác sao?
- Nương nương cũng nên chú ý nhiều hơn.
Kỷ Thi Vân từ từ đứng dậy, gọi Hương Lăng, chỉ vào huân thơm, phân phó nàng thu lại.
- Nhiều nhất là ba ngày sẽ có kết luận, ngài trước hãy chờ.
- Nam uyển nghi còn cần trông nom, thần thiếp quấy rầy ngài đã lâu, xin được cáo lui trước.
Kỷ Thi Vân nhìn Tiêu Quân Nhã cười yếu ớt, trong mắt hiện