Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng thông báo.
Tô Hành mi tâm nhăn nhó, nhìn không ra cảm xúc có gì quá lớn, càng không nói tới đau lòng gì... Dù sao ngay từ đầu y cũng không có để ý. Đi vào nhìn thấy Tiêu Quân Nhã sắc mặt không tốt, Tô Hành tiến lên nâng tay nàng, không để nàng cúi người.
- Sắc mặt làm sao kém như vậy, không thoải mái chỗ nào?
Giọng nói đầy lo lắng. Ở gần đó, Kỷ Thi Vân cúi đầu không khỏi thầm cắn răng.
- Thần thiếp không sao. Ngài cũng biết thần thiếp hay nghỉ trưa, có lẽ gấp quá cho nên chưa tỉnh hẳn. - Tiêu Quân Nhã dịu dàng cười nói.
Tô Hành dắt tay nàng, cùng nàng ngồi xuống, lúc này mới cho mọi người đứng dậy và hỏi hai người Vương Thanh tình huống Nam uyển nghi.
Phùng ngự y là ngự y Thái hậu sai chăm sóc cho Nam uyển nghi, việc xảy ra như thế này y cũng không thoát khỏi trách nhiệm, nhất ngũ nhất thập nói chi tiết, và sẵn sàng chờ vua phát hỏa song không ngờ không có gì hết.
Vấn đề lớn nhất vẫn là Nam uyển nghi nói gặp quỷ.
- Bệ hạ, thần thiếp đã nghiêm trị vài cung nhân, không nghĩ lời đồn vẫn không có dừng lại, ngược lại càng ngày càng thái quá... Thần thiếp xử lý bất lực, xin bệ hạ giáng tội. - Nhan chiêu dung quỳ rạp xuống đất, bi thiết nói.
Tâm tư Tô Hành không đặt ở Nhan chiêu dung; y chỉ bảo Nhan chiêu dung đứng lên rồi không hỏi tới nữa. Đúng lúc nội điện truyền ra tiếng khóc, Tiêu Quân Nhã thần sắc ảm đạm nhìn Tô Hành:
- Bệ hạ, chắc là Nam uyển nghi tỉnh rồi. Nàng nếu biết mình mất đi hài tử, trong lòng tất bi thương. Ngài đi vào với nàng đi.
Tô Hành thần sắc không thay đổi:
- Hoàng hậu theo trẫm cùng vào vậy.
Mùi máu trong điện nồng nặc, lẫn với mùi thuốc và huân thơm, mùi máu vẫn là lấn hết. Tô Hành cùng Tiêu Quân Nhã đi vào, không hẹn mà cùng cau mày. Tô Hành chú ý tới Tiêu Quân Nhã sắc mặt không tốt, y lo lắng nắm tay nàng.
- Để Vương Thanh xem cho nàng đi.
- Thần thiếp không có việc gì. - Tiêu Quân Nhã cười lắc đầu.
Nam uyển nghi nằm trên giường; mặt trắng như giấy, hai hàng nước mắt còn trên mặt; hai mắt vô thần, bụng phẳng lì, tay phủ trên bụng... Tiêu Quân Nhã thấp giọng gọi một tiếng, Nam uyển nghi dần hoàn hồn, tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Quân Nhã, và khi phát hiện ra Tô Hành, lệ liền tuôn ra, rất thê lương.
- Bệ hạ... Hoàng nhi mất rồi!
Nam uyển nghi khóc lóc nói. Rồi chợt nhớ ra chuyện gì, Nam uyển nghi trợn to mắt, chống người ngồi dậy:
- Bệ hạ a, có quỷ! Có quỷ! Thật sự có quỷ! - Nam uyển nghi bắt lấy góc áo Tô Hành, khóc không thành tiếng và run run. - Bệ hạ a! Là Hứa phi, là Hứa phi —— Oan hồn Hứa phi trở lại... Bệ hạ, ngài hãy vì thần thiếp làm chủ! Hứa phi hại hoàng nhi thần thiếp arg——
Tô Hành vốn đã không vừa ý, lại nghe thấy hai chữ Hứa phi sửng sờ một chút, nhưng rốt cuộc vẫn mềm giọng, cầm tay Nam uyển nghi, cầm cái tay đang siết áo y:
- Ái phi, hiện tại thân mình quan trọng hơn, đừng kích động.- Y ngồi ở mép giường, đỡ Nam uyển nghi nằm xuống.
Nam uyển nghi khóc dữ hơn, đẩy Tô Hành, nếu không phải còn có chút lý trí, Tiêu Quân Nhã nghĩ nàng sẽ túm lấy Tô Hành.
- Không, không... Bệ hạ! Ngài không tin thần thiếp? Đó thật là Hứa phi a, thật là Hứa phi a! Hứa phi trở lại —— bệ hạ arg!
Hứa phi, ngươi chết lâu như vậy, vì sao trở về hại hài tử của ta?!?
- Thần thiếp thật sự không lừa ngài, bệ hạ, thật là Hứa phi! - Nam uyển nghi sợ hãi và ủy khuất vô hạn phóng đại, mắt gần như điên cuồng, biểu tình vặn vẹo và kích động.
- Vương Thanh; Phùng Viễn! - Tô Hành quát lên và ấn Nam uyển nghi vào giường và bực dọc đứng lên.
Hai ngự y nghe tiếng, tức tốc đi vào, lòng thầm đổ mồ hôi. Vì Nam uyển nghi nói lớn tiếng, ngoài điện đều nghe hết; người không tin tất nhiên chỉ cười cho qua, còn người tin thì ốc ác nổi lên.
- Nam uyển nghi tâm tình không tốt, các ngươi nhìn xem.
Tô Hành thản nhiên nhìn hai ngự y, rồi kéo Tiêu Quân Nhã rời xa chỗ này. Hứa phi là chuyện kiêng kị trong cung, nếu đúng như Nam uyển nghi nói thì kỳ quái lắm.
- Việc này, hoàng hậu thấy thế nào?
- Ugh... Chuyện quá mức kỳ quái, thần thiếp không dám vọng đoán.
- Nhưng mà, chuyện quan trọng nhất bây giờ là trấn an Nam uyển nghi.
Tô Hành nhíu mày không nói lời nào, nhếch môi, nhìn mặt Tiêu Quân Nhã - thần sắc bi thương từ đầu đến cuối không thay đổi - nàng luôn luôn thiện tâm, có thể nào nhìn xem người khác thống khổ đâu? Tô Hành cầm tay nàng, thấp giọng an ủi:
- Quân Nhã, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, việc này giao cho Thi Vân điều tra.
Tiêu Quân Nhã sắc mặt không tốt, lắc đầu, cười yếu ớt:
- Bệ hạ, thần thiếp không sao. Có lẽ Uyển quý phi cũng đã mệt mỏi, việc này hãy để thần thiếp điều tra.
- Trẫm biết nàng thiện tâm, không chịu được người khác đau khổ, chuyện gì cũng muốn đích thân làm. Nhưng, Quân Nhã, nàng là Hoàng hậu của trẫm, phải biết yêu quý bản thân.
Tô Hành vỗ cánh tay nàng, ngữ khí ôn hòa song không cho kháng cự:
- Nghe lời. Hồi cung nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này giao cho Thi Vân lo liệu.
Đến nước này, Tiêu Quân Nhã cũng không tốt phản bác, vì thế đồng ý, trước khi đi nàng còn nhìn Nam uyển nghi, rồi mới mang người trở về cung Phượng Tê.
Cung Phượng Tê.
Vẫn đợi ở ngoài, Thanh Trúc tiến lên, bộ dáng muốn nói lại thôi. Xuân Phân đi phòng bếp bưng trà đến, đưa cho Hoàng hậu, nhíu mày nói:
- Lạnh đi, tay ngài lạnh buốt hết cả.
Xuân Phân quay đầu nhìn Thanh Trúc:
- Thanh Trúc thủ pháp càng ngày càng thành thạo.
- He he, nô tỳ còn sợ không giúp được nương nương.
- Không không, giúp cả đại ân