Hoàng hậu động thai khí, hậu cung người người đều biết, song vì có chỉ, không ai dám qua cung Phượng Tê an ủi. Tô Hành không giấu diếm chuyện cổ thuật, cho nên toàn cung cũng đều biết. Và hình phạt đổ chì cho Dung Tiếu là để giết một người răn trăm người.
Tiêu Quân Nhã nghỉ ngơi được hai khắc chung, Vương Phúc An đi vào điện báo, Trầm quý tần cầu kiến, hỏi nàng có gặp không.
Gác lại tổ yến, nàng gật đầu.
- Truyền vào đi.
Trầm quý tần tới vì chuyện Liên Khả Hân, hôm qua truyền sôi sùng sục ngàn dặm. Nếu không phải Hoàng hậu xém sảy thai thì chư phi trong cung không biết sẽ vui mừng đến độ nào. Mà vì Hoàng hậu, có mừng như thế nào cũng chỉ có nhịn, và mặt mày còn phải có vẻ lo âu mới được.
- Nương nương có nghe nói chuyện này?
- Tất nhiên là có. - Tiêu Quân Nhã gật đầu.
- Bệ hạ với cô ta cãi nhau rất lớn, toàn cung Mai Đình kinh hồn táng đảm một đêm. - Trầm quý tần mỉm cười. - Thần thiếp nghĩ, Liên thị bây giờ vô lực xoay chuyển rồi.
Tiêu Quân Nhã trầm ngâm một lát.
- Chưa chắc.
Trầm quý tần nhíu mày.
- Chuyện không có đơn giản như thế đâu. Nếu cô ta không còn cơ hội thì bệ hạ không phải chỉ có gây gổ và bỏ mặc cô ta. Cho nên việc này, có thể thấy, còn chưa có triệt để chạm được điểm mấu chốt của bệ hạ.
Nghe vậy, Trầm quý tần cau mày:
- Tại sao? Liên thị làm nhiều việc ác như vậy, vì sao bệ hạ luôn mãi nhẫn nhịn?!
Tiêu Quân Nhã vỗ vỗ lưng bàn tay Trầm quý tần:
- An tâm đi, đừng vội. Bởi vì, Liên thị chiếm một phần trong tim bệ hạ, cho dù là vị trí rất nhỏ, nhưng nếu muốn nhổ cổ ta tận gốc, trọng yếu là thái độ bệ hạ. Tỷ như lần trước, Liên thị mưu hại Đức phi, thất sủng cùng phục sủng cách nhau bao lâu? Trong tim bệ hạ có cô ta, cho dù cô ta có làm nhiều việc ác, thì vị trí ấy vẫn bất động. Bất quá bây giờ, bệ hạ đã nghi ngờ, đồng thời cũng từ từ nhìn vào tim mình... Cứ như thế, từng bước từng bước nhẹ nhàng, sẽ đem Liên thị đem triệt để vô lực xoay chuyển.
Trầm quý tần nhìn Hoàng hậu thật sâu, trong lòng không biết nghĩ gì, nói:
- Ngày đó, ta bị Liên thị hãm hại, tâm tâm niệm niệm muốn tự đưa cô ta vào chỗ chết. Khi đó ta nghĩ, nếu không phải Liên thị hãm hại, thì ta đã trở thành một trong tứ phi. Nhưng khi gia mẫu tới, mới biết mình chẳng qua là tâm cao, ở trong lòng bệ hạ, ta nửa phần cũng không có.
- Sau nương nương tự mình đến cung Vận Tương, ta mới phát hiện, tim của mình bởi vì đố kị mà thay đổi biến thành không phải là mình. Một năm yên ả, ta coi như xem hiểu : cùng với tranh đoạt không biết lúc nào mất sủng, còn không bằng lo cho bản thân, người khôn giữ mình. Tại nơi gian trá xảo quyệt này, sự tồn tại của ta rất nhỏ nhoi, cho dù không ai nhớ tới ta, ta cũng chỉ cần yên ổn mà sống.
Trầm quý tần cảm kích nhìn Hoàng hậu, chân thành nói:
- Nương nương trước đây bảo ta nhẫn, đừng làm những chuyện lấy trứng chọi đá, ta đã làm xong. Hôm nay ta có khả năng ngồi ở đây tự thoại cùng nương nương, tất cả đều là nương nương ban tặng!
Trầm quý tần sẽ đứng lên cúi người, Tiêu Quân Nhã đè tay nàng lại:
- Nàng nói chuyện này để làm gì? Nếu không phải có nàng hỗ trợ, ta làm sao thuận buồm xuôi gió?
Trầm quý tần cười, mâu sắc sáng rực:
- Ta suy nghĩ minh bạch rồi, thưa nương nương. Hài tử là của ta; ta sẽ bảo hộ nó an toàn!
"Dù có hi sinh tính mạng, ta cũng cam tâm tình nguyện..."
Hai người trao đổi tâm sự, quan hệ tiến thêm một bậc.
Vì sức khỏe của Tiêu Quân Nhã, Trầm quý tần không dám nhiều lời, sợ nàng mệt mỏi, vì vậy nói ra nghi hoặc của mình:
- Ta không hiểu chuyện Nam uyển nghi. Cô ta nói là mình gặp quỷ? Dung Tiếu thật sự thi cổ mà làm ra? Cả việc hình nhân chảy máu ; hôm qua ta suy nghĩ cả buổi mà vẫn không đoán được huyền cơ.
- A ha... Nàng tin thế giới này có quỷ thần sao?
Trầm quý tần nghiêm túc nói:
- Trên đầu ba thước có thần linh. Cổ thuật là từ Nam Cương truyền tới, hồi còn tại gia ta đã nghe qua, nói rất là lợi hại đó.
Tiêu Quân Nhã gật đầu, - Ừ. Thà rằng tin là có.
"Ngay cả việc chết đi sống lại còn phát sinh, cổ thuật nho nhỏ ấy lại có gì kỳ quái?"
- Cổ thuật quả thực lợi hại, cho nên mới nói Dung Tiếu làm sao biết dùng? - Tiêu Quân Nhã cười cười. - Không có quỷ, thì tìm người giả trang vào.
Trầm quý tần nghe vậy ngẩn ra. Hoàng hậu nói tiếp:
- Còn hình nhân chảy máu, là kiệt tác của người bên ta. Ta đến cung Duyệt Nghi có mang theo ám vệ, nhân lúc bệ hạ không để ý mà động tay chân. Không ai phát hiện, tự nhiên mà thành.
Cộng với Kỷ Thi Vân phản ứng nhanh khiến Tô Hành mang nàng đi trước, không hẳn là vì đoán được huyền cơ, nhưng chỉ cần Tô Hành đi rồi, còn lại Kỷ Thi Vân sẽ xử lý, dù sao Dung Tiếu cũng không thoát được chữ chết. Lúc đó, Tô Hành tức giận vì Dung Tiếu đề cập đến Liên Khả Hân; nàng lại bị kinh hách; có thể nói y lúc đó không rảnh xem xét mấy thứ cong cong quẹo quẹo đó, một lòng chỉ đặt ở trên người nàng. Dựa vào động thái tịch thu toàn bộ mọi thứ trông giống hình nhân ngay sau đó, có thể nói, Tô Hành đã tin. Về phần Tiêu Quân Nhã, tất nhiên là tốt, mặc kệ Tô Hành tin hay không tin, chỉ cần kéo được Liên Khả Hân xuống nước thì chuyện đã thành công. Vả lại, huân hương đúng là xuất từ tay Liên Khả Hân, cũng không phải không duyên cớ vô cớ oan uổng cô ta.
Trầm quý tần trầm tư một chút, chợt hiểu được huyền cơ.
- Nhưng mà Uyển quý phi... Nương nương, ngài không sợ cô ta tương lai cắn ngược lại?
Tiêu Quân Nhã cười, - Nếu cô ta có ý nghĩ như thế, ta cũng sẽ bóp chết nó trước. - Như nghĩ tới điều gì mà bật cười. – Ha, thực ra, lòng người còn đáng sợ hơn quỷ...
Giọng nói bình bình đạm đạm, nhưng Trầm quý tần nghe mà rùng mình. Song sau cùng là yên tâm.
- Ta chỉ lo Uyển quý phi không đáng tin thôi. - Trầm quý tần thần sắc điềm tĩnh, đối với câu cuối cùng của Hoàng hậu là không có ý kiến.
Tiêu Quân Nhã gật đầu, - Ta biết. Ta tự có chừng mực.
Trầm quý tần gật đầu,