Liên phu nhân nhìn Liên Tú Khiết bộ dạng rụt rè, lên không nổi mặt bàn; suy cho cùng chỉ là con của thiếp, thể nào so được với con gái của bà? Chỉ tiếc Khả Hân... Liên gia chưa xuất giá cũng chỉ có Liên Tú Khiết an phận thành thật nhất.
- Nương nương chê cười. Nha đầu sợ người lạ. - Liên phu nhân cười, hữu ý vô ý hay nhìn nhìn bụng Hoàng hậu, - Nữ hồng của Tú Khiết làm tốt lắm, nghe nương nương có bầu, nên may vài món đồ cho tiểu hoàng tử, mong nương nương vui lòng nhận cho.
Thị nữ - ở sau - cầm đồ tiến lên vài bước, Liên Tú Khiết hai tay nâng lấy, cúi mắt thận trọng bước tới. Xuân Phân tiến lên, nhận lấy và xoay người trở lại bên cạnh Hoàng hậu. Tiêu Quân Nhã cầm món trên cùng nhìn xem một chút: chất vải mềm mại, đường may tỉ mỉ, màu thêu tiên diễm, kiểu dáng dí dỏm, có thể thấy sự đầu tư. Tiêu Quân Nhã không chút nào keo kiệt khen Liên Tú Khiết đến độ tiểu cô nương đỏ mặt; Liên phu nhân cười liên tục.
- Nương nương, nha đầu để lại cho ngài dùng; thay tỷ tỷ nàng chuộc tội.
Liên phu nhân không dám nói nhiều, thẳng thắn an bài Liên Tú Khiết. Tiêu Quân Nhã thấy mệt, nói:
- Cũng được. Phu nhân nếu đã đưa tới, vậy trước ở cùng bản cung.
Vốn là đưa vào cho Tô Hành, này bất quá là biện pháp khác. Đi theo cạnh hoàng hậu, thấy vua cũng dễ dàng hơn. Tiêu Quân Nhã đoán chuẩn Liên phu nhân tâm tư, cười tủm tỉm giữ người lại. Nhưng mà, Liên Tú Khiết cùng Liên Khả Hân đều điềm đạm đáng yêu, không sợ chọc lấy Tô Hành? Nếu Liên Tú Khiết thông minh thì tốt, còn không, thì nhờ vào tự thân bản lãnh thôi.
Khiết ngượng ngùng, ôn nhu cảm tạ, rồi không nói gì nữa mà chỉ đứng ở kia một cách đầy quy củ. Liên phu nhân thấy sự thành, biết Hoàng hậu có thân mình, không dám quấy rối nhiều hơn nữa. Lúc gần đi, bà lôi kéo Khiết nhắn nhủ ột phen, mới yên tâm rời đi.
Nhìn Khiết thận trọng, Quân Nhã cười, đi tới bên người nàng nói:
- Nàng hãy ở tại thiên điện. Bản cung sẽ nói cho bệ hạ sau.
Khiết thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt, rũ mắt, tiếng nói như muỗi kêu:
- Đa tạ nương nương cất nhắc. Tú Khiết chỉ cầu ở bên cạnh nương nương hầu hạ, không cầu điều gì khác.
Quân Nhã dịu dàng cười, rồi phân phó Thanh Trúc dắt Khiết đi thiên điện.
Xuân Phân trông người đi ra cửa điện, hướng nhìn Hoàng hậu nhìn mấy, nói:
- Nương nương, Liên Tú Khiết phải xử trí như thế nào? Lẽ nào ở lại cung Phượng Tê thật?
- Há lại phụ Liên phu nhân dụng tâm lương khổ?
Quân Nhã cười không để ý, chuyển mắt rơi xuống số đồ để ở trên bàn.
- Nương nương, chỗ đồ này... - Xuân Phân nói.
- Liên gia đưa tới... Cứ thu là được.
Xuân Phân ôm lấy đồ rồi khuyến Hoàng hậu nghỉ ngơi.
Quân Nhã che miệng ngáp, gật đầu, trở lại nội điện ngủ.
Sau giờ ngọ, Tô Hành tới, Quân Nhã vẫn còn ngủ một cách ngon lành. Gần đây nàng rất lười; hễ nằm là ngủ. Y không có quấy rối nàng nghỉ ngơi; gọi Như Ý ra ngoại điện hỏi chuyện Liên Tú Khiết.
- Bệ hạ, Liên phu nhân chỉ nói mang Bát tiểu thư đến hầu hạ nương nương, xem là chuộc tội, những thứ khác thì không nói gì.
Tô Hành tiếp nhận đồ Xuân Phân cầm tới, cau mày xem vài lần.
- Theo dõi Liên Tú Khiết. - Y vừa nói vừa cầm y phục đưa cho Xuân Phân, - Trả về.
Quân Nhã thức, trong điện đã đốt đèn. Xuân Phân ở ngoài nghe tiếng, xốc màn lên, nhìn thấy nàng mở mắt buồn ngủ, nhỏ giọng nói:
- Nương nương, muốn dậy ạ?
- Ừ.
Mấy người Xuân Phân hầu hạ nàng.
- Nương nương, sau giờ ngọ, bệ hạ tới, thấy nương nương còn ngủ nên không quấy rầy. Ngài còn hỏi chuyện Bát tiểu thư. Một lát sau mới rời đi. - Xuân Phân ngồi vừa sửa váy cho nàng vừa nói.
- Uh. Gọi Liên Tú Khiết tới bồi bản cung dùng bữa đi.
Xuân Phân đứng dậy, do dự nói:
- Nương nương, mấy ngày nay đều là bệ hạ bồi ngài dùng bữa, gọi nàng tới... Có thỏa đáng hay không?
- Sớm muộn gì cũng phải để bệ hạ xem. – nàng nhìn Xuân Phân mà cười, - Hồi trưa nàng có an phận không?
- Thưa nương nương, vẫn luôn ở thiên điện thêu thùa, rất an phận. Thanh Trúc đến xem, nàng nói là thêu khăn tay cho nương nương. - Xuân Phân hơi trầm tư, - Lúc bệ hạ lúc tới cũng không thấy có động tĩnh gì. Không biết là an phận thật hay lòng dạ thâm sâu.
- Nếu an phận thật thì tốt. - Quân Nhã cười.
Xuân Phân gật đầu. Thấy Thanh Trúc bận rộn ở phòng bếp về đến, mới đi ra ngoài gọi Liên Tú Khiết.
Thanh Trúc bưng chén cháo táo đỏ, đưa cho Hoàng hậu, nói:
- Nương nương, vừa rồi Vân Mai tới, nói mấy ngày nay Trầm quý tần nôn nhiều, không giấu được bao lâu nữa cho nên hỏi nương nương lúc nào công bố.
Quân Nhã khuấy cháo.
- Bảo nàng tới thời điểm thì thông báo thôi, nhưng nói cho nàng biết chớ nóng vội.
- Dạ. Vậy nô tỳ đi cung vận * một chuyến.
Từ khi Quân