Tô Hành nào có thể tĩnh tâm? Càng nghe những âm thanh bên trong truyền tới y càng bất an. Y nôn nóng đi qua đi lại, nhìn mấy người cung nữ Thu Huyên Tư Doanh ra ra vào vào, mặt mày y không được thư giãn. Cho đến khi có tiếng khóc thanh thúy của trẻ con, y mới thoáng yên lòng. Ngay sau đó, lại có thêm một tiếng khóc nỉ non theo nhau mà tới, y chẳng màng điều chi, đi vào nội điện. Hai bà đỡ ôm tã lót màu vàng, thấy vua đến, vui mừng nói hỉ. Tiêu Quân Nhã mặt nhợt nhạt nằm trên giường, bên môi ôn nhu noãn tình tiếu ý, nhìn thấy Tô Hành, làm như muốn ngồi dậy. Tô Hành không có nhìn hài tử, thấy nàng làm thế, y tiến lên đè vai ngăn nàng: "Đừng nhúc nhích, nàng hãy nằm đi." Y dịu dàng nói. Trong mắt tình ý chân thành, liên miên bất tuyệt, nhìn xem nàng như trân bảo tuyệt thế.
- Quân Nhã, khổ cực nàng; mệt thì hãy nghỉ ngơi, trẫm hôm nay ở cùng với nàng.
- Ngài còn chưa nhìn hài tử.... Được rồi, con trai con gái đều có, ngài không được thiên vị. - Tiêu Quân Nhã cười lắc đầu, nói.
- Xem nàng nói kìa; trai hay gái đều là tâm can bảo bối của trẫm, trẫm sao lại bất công? Vả lại dân gian nói, con gái là tiểu áo bông tri kỷ của cha, trẫm mừng còn không kịp, thể nào nàng lại thấy trẫm thiên vị?
Nàng chỉ cười, không nói lời nào. Thật vất vả cho y, có thể nói những lời đó trong một phòng đầy người. Tâm can bảo bối?... Tiêu Quân Nhã nghe mà mặt thấy nóng lên, hơi có xấu hổ.
Xuân Phân một bên ngược lại không thấy có gì, nàng cười tươi như hoa, vui vẻ nói tiểu hoàng tử ra trước, công chúa ra sau.
Tô Hành tiếp nhận tã lót, tỉ mỉ mà nhìn, rồi đem hài tử thả trước mặt Tiêu Quân Nhã, rồi lại đón thêm một đứa nữa, bỏ lên giường. Y khom người cúi đầu quan sát hài tử; nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia, vui đến độ không biết nói cái gì.
Tiêu Quân Nhã cũng lần lượt nhìn, thấy hai đứa đều nhắm mắt ngủ. Mắt môi tụi nhỏ rất là tinh xảo, mềm mại và dễ thương, nàng nhìn mà trong lòng mềm nhũn, lần lượt hôn từng đứa.
- Trẫm quả có phúc khí. Trai gái đều có; đều từ Hoàng hậu mà ra. - Y mừng rỡ cười không ngừng, vui đùa với miệng hài tử. Rồi y hôn trán nàng, nhỏ nhẹ nói: - Nàng vất vả.
Cả một phòng đều vui. Ngô cô cô nói:
- Bệ hạ Hoàng hậu đại hỉ. Hoàng tử và công chúa đều khỏe mạnh. Tuy là sinh non nhưng cả hai đều rắn chắc, tất do Bệ hạ Hoàng hậu phúc trạch sở hữu.
Tô Hành cao giọng cười, thưởng cho tất cả.
Cả phòng liên tục quỳ xuống chúc mừng tạ ơn, vui mừng khôn xiết.
Những lời nói cát tường từng người từng người đưa qua, Tô Hành nghe mà rất vui mừng. Lúc này, Minh Tuệ tiến lên, yêu cầu nhìn hài tử, để trở về bẩm báo Thái hậu. Tô Hành sai cô cô đem con ôm cho Minh Tuệ xem. Sau khi xem, Minh Tuệ liên tục khen ngợi hài tử tướng tốt, cực kỳ giống bệ hạ. Tô Hành lại nghe một cách hưởng thụ và đắc ý.
Đợi Minh Tuệ đi rồi, Tô Hành mới nói với Tôn Đắc Trung:
- Truyền ý chỉ của trẫm, trong cung song tử, long phượng trình tường, trẫm đại hỉ, lục cung đều có thưởng. Cung Phượng Tê trên dưới chiếu cố Hoàng hậu Hoàng tử có công, tất cả đều trọng thưởng.
Thưởng không tệ, tất cả nghe xong lại quỳ xuống tạ ơn.
Tiêu Quân Nhã mệt nhọc sau khi sinh, nói chuyện một chút với Tô Hành thì mỏi mệt ngáp một cái. Tô Hành nhìn thấy, nói mình vui mừng quá mà quên. Đúng lúc gặp Thanh Trúc bưng thuốc bổ máu đến, Tô Hành nhận lấy, tự mình đút cho Tiêu Quân Nhã uống xong, mới dụ dỗ nàng ngủ.
Cung Trường Hi.
Uyển quý phi - Kỷ Thi Vân ngồi trên ghế mềm nhìn đồ ban thưởng ở trên bàn, trong mắt hiện lên tia coi thường, tiếp theo là nhu hòa cúi đầu nhìn bụng mình.
- Hoàng hậu có bản lãnh đấy. Long phượng thai, quả là điềm lành. Không trách được bệ hạ vui đến như vậy. - Kỷ Thi Vân dịu dàn xoa bụng, nói, nghe không ra tâm tình gì.
- Ban đầu có tin nói Hoàng hậu khó sinh... Không ngờ... - Hương Lăng nói. "Không ngờ còn sanh được long phượng thai."
- Trong cung có con là đại sự, bản cung nhớ cung Trường Hi có một cái gối ngọc như ý, ngươi đưa sang cung Phượng Tê đi. - Kỷ Thi Vân nhìn Hương Lăng mặt mày rối rắm, nói:
Hương Lăng cúi đầu đồng ý.
Hương Lăngđã nói ra suy nghĩ của mình, song thấy Uyển quý phi vẫn đạm nhiên, như không để ý đến việc Hoàng hậu có con, nội tâm nàng không khỏi rối rắm. Trong cung bỗng có thêm một Hoàng tử một Công chúa, nhà vua long tâm đại duyệt; cung nhân cung Phượng Tê vui mừng khôn xiết; nghe nói còn được trọng thưởng. Con của Hoàng hậu là trưởng tử, là đích nữ, tất tôn quý, Thái tử vị đã treo ở trên đầu đích xuất tiểu hoàng tử. Uyển quý phi thì mãi mới có bầu, và khi hài tử được sinh ra cũng chỉ là thứ xuất mà thôi. Nhìn dáng vẻ chủ mình dửng dưng, Hương Lăng đúng là rối rắm vạn phần. Bình tĩnh là tốt. Nhưng nếu quá bình tĩnh....
Kỷ Thi Vân xoa bụng, thấy Hương Lăng càng cau mày hơn, hỏi:
- Ninh phương nghi và Lưu tiệp dư thế nào?
Hương Lăng sửng sốt:
- ... Ninh phương nghi vẫn như trước ạ; rất quấn quýt bệ hạ; bệ hạ cũng cách năm ba ngày xem nàng, sủng nàng chỉ có tăng chứ không giảm. Lưu tiệp dư thì hơi hiền lành,