Khi Tôn Đắc Trung dẫn vài Ngự y tiến vào, hận ý trong mắt Điền Tần mới dần thay thế bằng tự tin. Nàng liếc Tiêu Quân Nhã, nghe Bạch Y sư trình sách vở lên, nói dược vật ra vào tháng này không có gì không ổn.
Tô Hành không hứng thú với mấy thứ này, y chỉ lật vài tờ và khi nghe Bạch Y sư nói không có gì ổn liền buông xuống. Nhóm người Lưu Ngự y được gọi đến Phượng Tê Cung nghe thấy thế cũng lấy lại tinh thần. Tiết Ngự y từng thỉnh mạch cho Điền Tần, nghe Tô Hành hỏi bệnh tình của Điền Tần thì quỳ xuống, đáp:
"Hồi Bệ hạ, Điền Tần là vì khí hỏa công tâm tích tụ tại ngực. Thêm nữa là vào hè nóng bức, làm tâm thần không yên, cho nên mới bị ác mộng quấy nhiễu liên tiếp. Vì vậy, Điền Tần suy yếu là bởi vì phổi bị tổn hại, và không tĩnh dưỡng tốt!" Phương thuốc y dùng rất bình thường, tất cả đều là thuốc tẩm bổ phổi và an thần.
Điền Tần thấy Tiết Ngự y thẳng thắn vô tư thì tức nghẹt phổi, nhưng nếu nàng mở miệng nói chuyện thì Tô Hành sẽ không kiên nhẫn, cho nên nàng chỉ phải nhịn, đem sự không cam lòng nuốt xuống bụng. Nàng chỉ còn ôm hi vọng vào hai Ngự y nghiệm độc.
Bạch Y sư ôm sổ sách lui ra; hai Ngự y nghiệm độc nhất tề quỳ trước mặt Tô Hành:
"Hồi Hoàng thượng, canh này chỉ là món ăn bình thường, không có độc!"
Điền Tần mở to hai mắt: "Không có khả năng! Tại sao lại không có độc!??" Nàng kêu to, đoạt lấy ngân châm nhìn xem ngân châm bình thường, màu bạc, mắt lộ vẻ điên cuồng: "Không có khả năng. . . Không có khả năng!" Điền Tần lắc đầu thét chói tai, quỳ dưới đất lấy ngân châm thử chén canh. Kết quả vẫn là không có gì.
"Không có khả năng. . . Không có khả năng. . ." Điền Tần sắc mặt trắng bệch mà lắc đầu. Miệng thì thào. Cả người đầy mồ hôi.
Cả điện như có điều suy nghĩ mà nhìn Điền Tần điên loạn. Riêng Xảo Lan thì tâm như tro tàn. Tô Hành thì bình tĩnh, nắm tay Tiêu Quân Nhã, lạnh lẽo nhìn Điền Tần quỳ rạp dưới đất điên điên khùng khùng:
"Điền Tần dĩ hạ phạm thượng, bất kính với Hoàng hậu; lừa Trời dối Vua; hồ ngôn loạn ngữ; tước phong hào, biếm lãnh cung!"
Điền Tần không thể tin nhìn Tô Hành: "Không!!! Bệ hạ, thần thiếp oan uổng! Bệ hạ minh xét... Thần thiếp không muốn vào lãnh cung. . . Là Hoàng hậu!! Chính là Hoàng hậu!!!" Điền Tần ngoan lệ, chỉ vào Tiêu Quân Nhã tức giận nói: "Chính là nó, là nó hại thần thiếp...!!!"
Điền Tần như nhớ tới điều gì mà mở to hai mắt, trừng Tiêu Quân Nhã, the thé nói:
"Bệ hạ, Hoàng hậu hại Hinh Phi sảy thai, là nó!! Nó không hề mang thai!!"
Điền Tần giãy ra khỏi tay thái giám, chạy tới quỳ xuống bên chân Tô Hành và dập đầu. Trán tứa máu. Điền Tần khóc nói:
"Bệ hạ, thần thiếp nói thật, xin Ngài minh xét!"
Câu nói đó làm cả điện chấn động; Vũ Đồng nghe Điền Tần hồ ngôn loạn ngữ mà giận dữ, nàng định xông ra nói chuyện nhưng bị Vương Phúc An kéo áo, ý bảo nàng im lặng.
Tiêu Quân Nhã nhăn mi lại.
Tô Hành cười lạnh, liếc hai thái giám và lạnh giọng quát:
"Còn thất thần làm gì?!"
"Bệ hạ...!" Điền Tần không thể tin; khuôn mặt tái nhợt với máu với nước mắt, bộ dạng thê thảm cực điểm. Nàng cho tới bây giờ đều không có tin y thật sự biếm nàng lãnh cung! Tại sao nàng đã nói tới Hinh Phi y yêu thích nhất rồi mà vẫn không thể lật đổ được Hoàng hậu?!? Tại sao y không chịu nghe nàng nói?!?
Trong nháy mắt Điền Tần ngẩn ngơ, hai thái giám đã túm nàng dậy và kéo đi ra bên ngoài. Khi sắp ra khỏi Phượng Tê Cung, Điền Tần mới hồi thần và quay đầu lại gào thét:
"Bệ hạ! Ngài vì sao đối thần thiếp như vậyyy... Bệ hạ...!"
Ngay sau đó liền không có âm thanh nào nữa, vì có thái giám lanh lẹ nhét vải vào miệng Điền Tần.
Phượng hoàng trụi lông không bằng gà, huống chi đây là phi tần bị tước phong hào, biếm lãnh cung? Một đạo lý trong cung ai ai cũng biết!
Điền Tần tự làm bậy thì không thể sống. Ngày xưa, Hoàng hậu đối đãi nàng ta không tệ, nhưng nàng ta trái lại vu khống Hoàng hậu; nàng ta không ngẫm kĩ coi, lúc đó là Hoàng hậu được chẩn ra là có thai trước, vài ngày sau Hinh Phi mới chẩn ra có thai... Hoàng hậu có khả năng tiên tri để biết trước Hinh Phi có thai? Tiểu thái giám khinh miệt trong lòng. Y túm Điền Tần gần như điên loạn hướng lãnh cung mà đi.
Âm thanh ồn ào kia biến mất, Tô Hành vẫy tay, cho lui một phòng cung nhân. Y nghiêng đầu xem Tiêu Quân Nhã cúi đầu mà nhăn mi. Y khẽ thở dài; vỗ về mu bàn tay nàng nói:
"Hồ ngôn loạn ngữ thôi, nàng chớ để trong lòng."
Tuy nhiên, Tiêu Quân Nhã lại sắc mặt ngưng trọng. Nàng xuống tháp và quỳ trước mặt Tô Hành:
"Bệ hạ, là thần thiếp không biết cách quản thúc hậu cung. Xảy ra sự tình thế này, Ngài hãy trách phạt!" Nàng dập đầu xuống.
Tô Hành thở dài và nâng nàng dậy; mặt mày nhu hòa nói: "Nàng lúc nào cũng thế này; chuyện gì cũng kéo trên người mình. Đứng dậy đi." Y cầm tay nàng, kéo nàng lên tháp. Thấy nàng vẫn tự trách mình, y nói: "Chỉ là một bà điên thôi, nàng đừng quá để ý. Nàng xem, ngay cả Trẫm còn không có để ý, nàng để ý làm gì?"
Kỳ thật, khi nghe Điền Tần nói Hoàng hậu ám hại Hinh Phi, y hoàn toàn giật mình. Nhưng sau đó lại nghe Hoàng hậu không có mang thai, vậy mà y lại không có suy nghĩ gì khác. Lúc đó, hơn hai mươi Ngự y đều chẩn ra hỉ mạch, sao có thể là giả? Huống hồ, hỉ mạch của Hinh Phi là chẩn ra sau.
"Thần thiếp. . . Tạ ơn Bệ hạ nguyện ý tin tưởng thần thiếp!" Nàng nâng mắt nhìn Tô Hành, lại nói: "Có điều, thần thiếp nghĩ, Điền thị vốn nên phải tĩnh dưỡng, tại sao lại chạy đến Phượng Tê Cung làm như vậy? Mà bộ dạng của nàng, là hận thần thiếp thấu xương... cho nên, thần thiếp nghĩ, có phải có người xúi giục nàng, làm nàng cho rằng