Nhiều ngày nay, Triệu phi với Lưu tiệp dư thân thiết lắm. Hai người bình thường thì làm một ít tú công. Khi thì dính nhau cả ngày. Chư phi nhìn thấy hai người thì trêu ghẹo bọn họ như hình với bóng. Quả là hảo tỷ muội.
Chuyện Lưu tiệp dư sai người đi Cục Thượng Công lấy chỉ thêu, Triệu phi không hỏi nhiều, giống như là không biết. Lưu tiệp dư có hơi bất an nên khi ở cùng Triệu phi đều có chút câu nệ.
Bởi vì Lưu tiệp dư gần đây thân thiết với Triệu phi quá, Kỷ Thi Vân muốn gặp Lưu tiệp dư cũng không tìm được lý do gì. Đồng dạng Lưu tiệp dư cũng vô pháp thoát thân đi gặp Kỷ Thi Vân.
Ngày hôm đó, Triệu phi nhìn chỗ chỉ đạm sắc (màu nhạt) trên bàn, và cầm chỉ màu trắng như có điều suy nghĩ nói:
- Màu này dùng để thêu hoa sơn trà cũng không tệ.
Lưu tiệp dư dừng động tác, nhìn thoáng qua, cười nói:
- Tỷ tỷ cùng ta tưởng một khối đi, ta muốn thêu khăn tay cành đào cho Mẫn công chúa.
Triệu phi nhếch môi cười, gác chỉ thêu xuống, nghiêng đầu hàn huyên cùng Lưu tiệp dư. Bầu không khí hòa hợp.
Lúc này ở cung Trường Hi, Kỷ Thi Vân đang chơi với Thụy, nghe thông báo Thái hậu đến thì dừng động tác, nàng nhìn Thụy không có tinh thần, đưa trống cho Hương Lăng, đi ra ngoài nghênh giá.
Thái hậu hiền hòa nâng dậy Kỷ Thi Vân, hỏi:
- Thụy nhi gần đây thế nào? Còn ho không?
Kỷ Thi Vân đỡ Thái hậu vào điện, cười nói:
- Khá hơn nhiều rồi ạ.
- Thế à!
Cả hai đi vào nội điện. Bên trong, Tuệ Tâm đang lắc trống. Mà Thụy lại cúi đầu có vẻ không có tinh thần. Thái hậu gặp được cháu thì vui vẻ. Tuệ Tâm ôm Thụy đưa cho Thái hậu và lui sang một bên.
Thụy lắc lư cái đầu hai cái, nhãn thần ngơ ngác, miệng phun nước bọt. Thái hậu trong thoáng chốc trầm mặt, nghĩ đến hôm nay Hiền phi mang Hiên nhi đến vấn an: nó rất sôi nổi, bà chọc nó cười không ngừng. Mắt nó vừa to vừa sáng, miễn bàn có bao nhiêu chọc người thích.
Kỷ Thi Vân thấy biểu tình Thái hậu không tốt, cười nói:
- Con bị bệnh, khó tránh khỏi yên tĩnh hơn các đứa trẻ khác. - Kỷ Thi Vân nỗ lực ôm Thụy lại, nhưng Thái hậu trầm mặt bất mãn nhìn nàng.
- Ai gia đã lâu không gặp Thụy nhi, rất nhớ nó. – Bà vỗ lưng Thụy, hỏi Kỷ Thi Vân: - Có uống thuốc đúng hạn không?
Bởi vì chuyện Thái hậu bỏ mặc, trong lòng Kỷ Thi Vân vẫn còn ủy khuất. Nàng bình thản, nghe Thái hậu hỏi thì đáp:
- Bẩm Thái hậu, Thụy nhi còn quá nhỏ, thuốc quá đắng, nó không uống được. Dù có uống vào cũng nôn ra. Cho nên thần thiếp không cho uống. Huống hồ là thuốc ba phần độc, thần thiếp thấy chỉ nên dùng thức ăn tẩm bổ, chậm rãi điều dưỡng.
- Hồ đồ!... Ai gia đã nói như thế nào? Tại sao con không nghe? Khi con ẵm Thụy nhi đi con đã hứa như thế nào?
- Cô! Ngài vì tốt cho Thụy nhi, con biết. Nhưng ngài không nên để Thụy nhi khổ sở như thế! Con không tin ngài cho Thụy nhi uống thuốc mà không thấy nó không khóc.... Thức ăn bổ dưỡng là biện pháp ôn hòa, tuy không có hiệu quả nhanh nhưng chí ít Thụy nhi cũng chịu ăn chứ không phải khóc khàn cả cổ!
Thái hậu nghẹn họng. Kỷ Thi Vân nói đúng. Nhưng từ từ điều dưỡng; ai biết điều dưỡng tới khi nào?
- Thi Vân, bây giờ khổ, tương lai lớn lên sẽ không. Uống thuốc là cách nhanh nhất. Con thương thằng bé như thế là hại nó! - Nhãn thần vi ám, Thái hậu thở dài.
- Không vội. Con còn nhỏ, từ từ sẽ khỏi.
Thái hậu còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy Kỷ Thi Vân kiên định như vậy thì lời muốn nói biến thành tiếng thở dài.
- Ai gia phải nói cái gì mới tốt đây? Ai gia nhìn qua biết bao nhiêu đứa trẻ trong cung này; từng trải hơn con; tại sao ai gia sẽ hại con và Thụy nhi?
- Lão thất mang bệnh từ trong bụng mẹ, chỉ sống được năm năm. Mẫu phi Lão ngũ khó sinh, người chết đi không nói, đứa trẻ cũng không khỏe mạnh. Tiên Đế cho ai gia nuôi dưỡng Lão ngũ, ai gia cũng là cho nàng thuốc từ khi còn bé. Con nhìn nàng bây giờ xem, có nghĩ nàng hồi nhỏ ốm yếu gầy guộc đầy bệnh không?
Nghe Thái hậu lời nói này, Kỷ Thi Vân lặng im không nói. Một lát sau, nàng giương mắt nhìn Thái hậu, kiên định nói:
- Cô, ngài đừng nói nữa, bất kể thế nào con cũng sẽ không cho Thụy nhi dùng thuốc.
Thái hậu thất vọng nhìn Kỷ Thi Vân. Bà ôm Thụy thở dài một hơi, - Con... con bảo ai gia nói con sao mới được đây! - Bà quay đầu nhìn Tuệ Tâm, - Tuệ Tâm, Thi Vân hồ đồ thì thôi, ngươi thế nào cũng hồ đồ theo nàng!
Tuệ Tâm quỳ xuống, - Xin Thái hậu trách phạt.
Tuệ Tâm cũng không phải không nỗ lực thuyết phục Kỷ Thi Vân, thậm chí còn lén cho Thụy uống thuốc, nhưng Thụy chỉ biết khóc, dù miễn cưỡng uống được một chút cũng nôn ra, rồi khóc đến tê tâm liệt phế, Tuệ Tâm nhìn thấy thương nên không có nhắc chuyện uống thuốc. Tuệ Tâm là người của Thái hậu, Thái hậu còn mệnh lệnh rằng phải thông báo lại cho bà, nhưng Tuệ Tâm không có nói gì, khiến Thái hậu