Chương 1: Ngày thứ nhất
Hôm nay, mẹ Diệp nói với Diệp Mỹ Linh, bảy ngày nữa cả nhà sẽ di cư đến nước Mỹ. Diệp Mỹ Linh biết chuyện nhà mình xin di cư đến nước Mỹ, chỉ là không ngờ tới sẽ được phê chuẩn nhanh như vậy.
Cách ngày xuất ngoại chỉ còn bảy ngày nữa….
Về chuyện di cư, Diệp Mỹ Linh chưa từng đề cập với bạn tốt trong trường. Rốt cuộc xin di cư sang Mỹ cũng không phải là một việc dễ dàng, nhỡ có thất bại, thì thực sự là có chút xấu hổ….
“Mỹ Linh!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Mỹ Linh đang trên đường đi học, thì phía sau vang lên một giọng nữ gọi cô. Không cần quay đầu lại nhìn, cũng có thể biết là cô bạn thân chơi với cô từ thuở tè dầm khóc loạn, Lý Lệ Hồng. Cô bạn kia chạy chậm từ phía sau đến vỗ vỗ bả vai cô.
“Chào buổi sáng.” Diệp Mỹ Linh mở miệng chào hỏi.
“Tuần trước có bài về nhà toán, cậu đã làm xong chưa? Đến lớp thì cho tới mượn chép nhé!” Mỗi sáng, Lý Lệ Hồng đều hỏi cô xem có đáp án môn toán không để chép. Thực ra, thành tích các môn khác của cô ấy không tồi, nhưng mà riêng môn toán thì chỉ có thể bó tay chịu chết.
“Làm rồi, đến lớp cho cậu xem.” Diệp Mỹ Linh trả lời như bình thường, sau đó tạm dừng một chút, giọng điệu có chút lo lắng, nói: “Lệ Hồng, cậu phải tự mình làm bài tập toán, nhỡ tớ không còn ở đây, cậu phải làm sao bây giờ?”
“Sao cậu lại không ở đây? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau làm việc, cùng nhau làm bạn thân đến già sao?” Lý Lệ Hồng vừa kéo tay cô, vừa mặc sức tưởng tượng tương lai.
“Lệ Hồng, tớ phải…” Diệp Mỹ Linh đang định mở miệng nói chuyện mình phải xuất ngoại vào một tuần sau.
“Mỹ Linh, nhìn kìa, Chung Nhất Minh đang ở phía trước!” Lý Lệ Hồng hưng phấn, một tay vỗ đen đét vào cánh tay Diệp Mỹ Linh, một tay chỉ vào phía trước kêu.
Chung Nhất Minh, là hotboy hàng thật giá thật được mọi người trong trường công nhận.
Là nam sinh Diệp Mỹ Linh yêu thầm từ hồi cấp hai đến tận bây giờ.
Chung Nhất Minh xuất hiện trước mắt các cô từ ngã tư đường trước mặt, không biết vì sao, bộ đồng phục quê mùa, không có gì đặc sắc khi được mặc trên người Chung Nhất Minh, lại có thể tô điểm cho vẻ đẹp trai mê người của cậu ấy đến vậy. Dáng người anh thon dài, trên lưng đeo balo, hai tay đút trong túi quần ngầu lòi, trên người anh có sẵn khí chất trai đẹp hư hỏng, nhưng lại là một tấm gương học sinh ba tốt* trong trường.
* Học sinh ba tốt là học sinh có thành tích nổi bật trong học tập và rèn luyện, là thanh niên tiêu biểu, đoàn viên xuất sắc, tích cực tham gia các hoạt động đoàn, hoạt động tình nguyện, có thể lực tốt.
“Chung Nhất Minh!” Lý Lệ Hồng hướng về Chung Nhất Minh cách các cô khoảng 20m phía trước mà hét.
Lúc Chung Nhất Minh nhìn qua, Lý Lệ Hồng còn đang vẫy vẫy tay với anh.
Anh hơi hơi mỉm cười, cũng vẫy tay chào lại các cô một chút, tuy rằng không quá thân quen, nhưng dù gì cũng là bạn cùng lớp, cho nên anh vẫn sẽ lễ phép đáp lại.
Diệp Mỹ Linh thẹn thùng cúi đầu, dùng tay kéo nhẹ quần áo Lý Lệ Hồng, nhỏ tiếng hết mức có thể: “Được rồi, đừng làm mất mặt nữa, được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chung Nhất Minh đang chào hỏi với chúng ta đấy!” Tuy rằng Chung Nhất Minh đã đi rồi, Lý Lệ Hồng vẫn si mê đứng tại chỗ mà ngắm bóng dáng anh dần xa.
“Lệ Hồng, tớ có chuyện muốn nói.” Sau khi Chung Nhất Minh đi rồi, Diệp Mỹ Linh định nói tiếp câu cô chưa nói xong vừa nãy: “Một tuần nữa, tớ phải di cư xuất ngoại.”
Bởi vì Diệp Mỹ Linh nói một tuần nữa sẽ xuất ngoại, nên Lý Lệ Hồng tức giận đến mức không chịu nói chuyện với cô suốt một buổi sáng.
Tan học buổi sáng, Diệp Mỹ Linh cũng là một mình ra khỏi trường về nhà.
Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục, sau khi làm các bước khởi động xong, là thời gian hoạt động tự do. Bởi vì Lý Lệ Hồng không chịu nói chuyện với Diệp Mỹ Linh, cho nên Diệp Mỹ Linh đành một mình một người ngồi trên bậc thang gần sân bóng rổ, nhìn các bạn nam trong lớp chơi bóng rổ, trong đó có Chung Nhất Minh.
Một tuần nữa là phải rời nơi đây, sẽ không còn được gặp lại Chung Nhất Minh, không biết bản thân có quen việc này hay không.
Cô rất thích Chung Nhất Minh, thích nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của anh, thích giọng nói trầm thấp tuổi dậy thì của anh, thích sự đẹp trai, chính xác, linh hoạt trên sân bóng của anh, thích bộ dáng dễ dàng trả lời đề khó thầy cô đặt ra của anh… Cô thích rất nhiều điểm của anh, có đếm cũng không xuể. Cô đã quen việc mỗi ngày đều quan sát hành động của anh, dù chỉ là nhỏ nhất, cô không dám tưởng tượng đến tương lai không có anh.
Cô biết, nếu không phải một tuần nữa cô sẽ rời đi, thì sang năm thi đại học, vẫn sẽ phải vẫy tay nói “Hẹn gặp lại!” với anh.
Cô chỉ là không ngờ tới, ngày chia xa lại tới quá nhanh.
“Cậu có nghĩ tới việc tỏ tình với Chung Nhất Minh không?” Người cả buổi sáng không chịu nói chuyện với Diệp Mỹ Linh, Lý Lệ Hồng, đột nhiên đi tới, ngồi bên cạnh cô nói chuyện.
“Lệ Hồng, cậu không tức giận nữa sao?” Diệp Mỹ Linh cẩn thận hỏi thử.
“Cũng có chút bực mình, vì sao lúc xin di cư xuất ngoại không nói với tớ, không cho tớ thời gian tiêu hóa chuyện này?” Tuy Lý Lệ Hồng rất tức giận, nhưng hai người là bạn tốt, hẳn là nên vui vẻ với nhau cho hết một tuần, mà không phải tức giận cạch mặt nhau rồi kết thúc tình bạn này.
“Bởi vì xác suất được thông qua di cư đến Mỹ không cao, cho nên không ôm quá nhiều mong chờ. Tớ cũng không ngờ, sau khi nhận được tin tức liền phải lập tức rời đi.” Diệp Mỹ Linh cúi đầu nhỏ giọng giải thích, ngoại trừ không bỏ được Chung Nhất Minh, cô cũng không bỏ được cô bạn thân bên nhau từ hồi nhà trẻ này.
“Mỹ Lĩnh, cậu đi tỏ tình với Chung Nhất Minh đi, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời đấy.” Lý Lệ Hồng nhìn Chung Nhất Minh đang chơi bóng rổ, cô đối với Chung Nhất Minh chỉ là sự thưởng thức và đam mê với cái đẹp, mà Diệp Mỹ Linh lại là kiểu thích Chung Nhất Minh muốn chết.
“Tớ cảm