Chương 3: Ngày thứ ba
“Mỹ Linh, chút nữa sau khi xử lí thủ tục thôi học, thì con đến trường học dọn dẹp đồ đạc về nhà đi.” Lúc ăn sáng, mẹ Diệp thuận tiện nhắc nhỏ cô một câu.
“Nhanh vậy sao?” Diệp Mỹ Linh có chút kinh ngạc.
“Tuần tới xuất ngoại rồi, cuối tuần còn phải làm bữa chia tay với người thân, hai ngày này con không cần đi học, ở nhà đóng gói hành lí của mình luôn đi.” Ba Diệp vừa đọc báo, vừa nói sự sắp xếp của mình cho cô.
“Con còn chưa chào tạm biệt bạn bè nữa, con muốn học chung với mọi người thêm hai ngày…” Diệp Mỹ Linh không phải là một người quá thân thiết với lớp, cô chỉ là không nỡ tách khỏi Chung Nhất Minh thôi. Tính ra, chỉ còn hai ngày nữa, cô muốn ở bên anh thật tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy khi nào con sửa sang lại hành lí?” Ba Diệp hỏi.
“Buổi tối mấy hôm nay, con sẽ từ từ sửa sang cho xong, ba yên tâm đi.” Diệp Mỹ Linh nhét nốt nửa miếng bánh mì còn lại vào miệng, mơ hồ không rõ mà chào tạm biệt cha mẹ: “Con bị muộn rồi, tạm biệt!” Sau đó chạy đến sofa, xách cặp lên, nhanh chóng đi giày tại huyền quan* rồi ra ngoài.
*Huyền quan: Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách,
“Sao lần nào cậu cũng vội vàng như thế nhỉ?” Chung Nhất Minh nhìn thấy Diệp Mỹ Linh vội vội vàng chạy ra từ cao ốc, nhíu mày một chút.
“Tớ sợ cậu đợi lâu.” Diệp Mỹ Linh bắt đầu đeo cặp sách nói.
“Cũng không cần gấp như vậy chứ.” Sau khi Chung Nhất Minh nói xong, duỗi tay sửa sang lại cổ áo cô: “Cổ áo dựng đứng lên đây này.”
“Cảm ơn.” Diệp Mỹ Linh thật thà mà đáp lại một chút.
Lúc này, Chung Nhất Minh cong lưng, áp mặt mình tới gần mặt cô.
Anh muốn làm gì?
Anh muốn hôn cô sao?
Có phải quá nhanh rồi không?
Mới quen nhau đến ngày thứ ba thôi mà.
Diệp Mỹ Linh khẩn trương mà nhắm mắt lại, cảm giác môi bị một cái gì đó ấm áp cọ qua vài lần.
“Được rồi.” Chung Nhất Minh buông tay, nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Mỹ Linh vô tội mà nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Nhất Minh nói tiếp: “Sáng nào sau khi ăn xong cũng không lau miệng, vụn bánh mì dính hết vào miệng mày. Con mèo nhỏ lấm lem!”
“Tớ mới không phải là con mèo nhỏ lấm lem!” Cô chu mở kháng nghị.
Anh dùng tay nhéo cái mỏ đang chu lên của cô, cười nói: “Không sao hết, tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”
Ghét bỏ cái đầu cậu ý! Đây là cái thể loại bạn trai gì vậy!?
Diệp Mỹ Linh dùng ánh mắt hung hăng mà trừng anh một chút.
“Nhanh lên, bài tập toán về nhà!” Sau khi đến lớp, Diệp Mỹ Linh liền lập tức bị Lý Lệ Hồng thúc giục lấy vở bài tập.
Diệp Mỹ Linh về chỗ, rút vở bài tập ra đưa cho cô bạn, đồng thời khuyên bảo một câu: “Lệ Hồng à, về sau cậu phải học toán cho thật tốt, cậu còn phải học cấp ba thêm một năm nữa, cũng không thể không nộp bài tập toán chứ?!”
Lý Lệ Hồng là một học sinh nghệ thuật, xét thấy thành tích các môn khác không tồi, kể cả toán học kém một chút, điểm tổng hẳn là cũng đủ để vào một trường nghệ thuật tốt.
Chỉ là, ở cấp ba, toán học là môn chính, mỗi ngày đều phải làm bài tập toán. Sau khi Diệp Mỹ Linh xuất ngoại, điều phiền toái nhất sau đó chính là, phải dựa vào năng lực của bản thân để hoàn thành bài tập toán.
“Cái này thì không sao, chỉ có cậu xuất ngoại mà thôi, ông xã cậu còn ở đây mà! Cậu ấy sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?!” Lý Lệ Hồng vui mừng, thật may mắn là Diệp Mỹ Linh cuối cùng cũng quen một anh bạn trai học giỏi. Như vậy cô là bạn thân của bạn gái của cậu ấy, bốn bỏ năm lên, theo tính chất bắc cầu trong toán học, cô cũng tính là người trong họ nhà gái. Vậy thì, mỗi ngày cô đều có người tự nguyện dâng bài tập toán lên cho cô chép rồi. Muahahahaha….!
“Cậu đừng vui mừng quá sớm, tớ còn chưa nói với cậu ấy chuyện tớ phải đi, nhỡ sau khi cậu ấy nghe được, không vui, muốn chia tay với tớ thì sao?” Diệp Mỹ Linh ngay lập tức dội cho Lý Lệ Hồng một gáo nước lạnh.
“Cái gì? Cậu còn chưa nói cho cấu ấy á? Chẳng lẽ cậu sẽ trở thành loại nữ chính tuyệt tình, không một câu từ biệt liền vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của nam chính ư? Sau đó, nam chính sẽ trở nên hận thù nữ chính, biến thành một người đàn ông hung tàn.” Lý Lệ Hồng bắt đầu suy nghĩ viển vông.
“Cậu nói quá rồi? Chỉ là tớ không biết nên nói với cậu ấy như thế nào thôi.” Diệp Mỹ Linh trợn mắt liếc Lý Lệ Hồng một cái.
“Tiểu thuyết tổng tài đều viết như thế này đó.” Lý Lệ Hồng tranh luận.
“Bớt xem mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn đấy đi, nếu vậy thì có lẽ toán học của cậu sẽ tốt hơn đó.”
“Hừ!” Lý Lệ Hồng khinh thường.
Diệp Mỹ Linh dùng tay nâng mặt, nghiêng đầu nhìn trời xanh qua cửa sổ: Vì sao mọi chuyện lại phức tạp như vậy chứ?
Nhưng mà, nếu không có chuyện xuất ngoại này, có lẽ mình không tỏ tình với Chung Nhất Minh, rồi quen nhau như bây giờ.
Hoặc là Chung Nhất Minh không nên nhận lời tỏ tình của cô, lúc đầu, cô tính toán là bản thân sẽ bị từ chối, sau đó sẽ rời đi không tiếc nuối.
Hiện tại thì, lại luyến tiếc tách ra hai nơi với Chung Nhất Minh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Mỹ Linh lôi kéo Chung Nhất Minh đi bộ trên đường, mua hai ly trà sữa, bản thân tự uống một ly, rồi đưa ly khác cho Chung Nhất Minh.
Chung Nhất Minh nhíu mày một chút, hỏi: “Mỹ Linh, không phải cậu nói chỉ có 100 tệ tiền tiêu vặt sao? Cậu có đủ tiêu không?”
“Đủ chứ, hôm qua mẹ tớ cho thêm 500 tệ đó.” Ngày hôm qua, mẹ Diệp cho cô 500 tệ, bảo cô mời bạn bè đi ăn cơm. Nhưng mà cô không có bạn tốt gì, nếu có, chỉ cần bớt 150 tệ mời Lý Lệ Hồng đi ăn một bữa cá nướng là được.
“Sao mẹ cậu đột nhiên cho nhiều tiền như vậy?” Anh có hơi tò mò.
“Hôm qua, mẹ tớ chơi mạt chược thắng 1000 tệ, cho tớ một nửa, bảo tớ đừng nói cho ba.” Tuy rằng đã từng có chuyện này phát sinh, nhưng cùng lắm mẹ Diệp chỉ cho cô 20, 30 tệ, chút tiền này chỉ đủ cô gọi một suất ăn thiếu nhi ở MacDonald thôi.
“Chung Nhất Minh, chúng ta vào cửa hàng này nhìn xem!” Diệp Mỹ Linh kéo tay Chung Nhất Minh, đi đến cửa hàng phía trước.
Chung Nhất Minh dùng một tay kéo cô lại, có hơi không hài lòng mà nói: “Đừng kêu cả tên lẫn họ của tớ như thế.”
“Nhưng mà tên cậu là Chung Nhất Minh mà?” Vẻ mặt Diệp Mỹ Linh vô tội, không biết vì sao anh không vui.
“Gọi tớ là Nhất Minh.” Chung Nhất Minh nhàn nhạt mà