Đối với những bộ truyện khác:
Đối với Tiên Âm :)
===============
Lúc Tiên Âm tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, nhiệt lượng vào cuối thu tuy không gay gắt nhưng vẫn mang theo hơi nước ẩm ướt tạo cảm giác dính nhớp rất khó chịu. Y nhìn chằm chằm vào mái đầu đang vùi ở ngực mình, bàn tay không tự chủ vuốt ve mái tóc mềm mại vương mùi thảo mộc quen thuộc, tuy rằng lực đạo rất nhẹ nhưng cũng khiến Kiệt Tu Hoàng từ trong nhập định tỉnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiên Âm không bất ngờ, nhu hoà trong mắt hiện lên một chút ý cười khiến cho Kiệt Tu Hoàng sửng sốt, hắn lập tức nghiêng thân mình đè lên người y, cánh môi mỏng vẽ lên nụ cười nhợt nhạt:
" Dưỡng phụ, người đang câu dẫn ta sao?"
"..."
Không, ngươi nghĩ nhiều! Ta chỉ muốn trải nghiệm một chút cảm giác phụ tử hoà ái của nhân gian!
Tiên Âm im lặng đem ý nghĩ tràn ra nuốt lại vào trong lòng, cụp mi mắt nói " Xuống dưới."
Tiên Âm ngày hôm qua bị Kiệt Tu Hoàng lăn qua lăn lại đủ kiểu, dù đã mím chặt môi cũng không ngăn được dục vọng tàn phá mà kêu thốt lên dẫn đến hiện tại âm cuối mang theo khàn nhẹ giống hệt móng vuốt bị mài nhẵn cào vào trái tim của Kiệt Tu Hoàng.
Tiên Âm cảm nhận được ánh mắt của Kiệt Tu Hoàng càng ngày càng nóng bỏng, hơi chau mày lại lặp lại một lần " Hoàng, xuống dưới."
Lần này Kiệt Tu Hoàng ngoan ngoãn làm theo, Tiên Âm cũng ngồi dậy, y đứng lên mặc cho dây xích trói buộc tại cổ tay cổ chân kêu leng keng. Tấm sa y đen huyền mỏng manh không che đậy nổi cơ thể cân xứng đẹp đẽ của nam nhân, y thậm trí không tự mình phát hiện mỗi một động tác của bản thân đều tràn ngập một loại mỹ cảm kì dị, lạnh lẽo xa cách lại pha lẫn vũ mị khó tả hệt yêu tinh trong lơ đãng mời gọi người ta trong vô thức trầm mê vào bể dục liên miên.
Chỉ là vài bước đi từ chân giường đến tủ tre rồi ngược trở về, Kiệt Tu Hoàng lại cảm thấy Tiên Âm đang khảo nghiệm năng lực tự chủ của mình.
Không trách tứ hải bát hoang năm đó phát điên muốn có được người này.
Tiên Âm thấy Kiệt Tu Hoàng đang trắng trợn nghiền ngẫm thân thể mình bèn gõ lên đầu hắn một cái, y ngồi xuống giường vỗ vỗ lên đùi mình " Nằm úp xuống"
Kiệt Tu Hoàng nghe theo lời Tiên Âm nhưng cũng không nằm hẳn lên đùi y mà dùng hai khuỷu tay chống xuống giường, Tiên Âm dốc ngược lọ sứ cầm trong tay khiến chất lỏng trong suốt bên trong tràn ra. Kiệt Tu Hoàng đột nhiên có cảm thấy hậu huyệt bị chạm đến, hắn hơi ngẩn ra " Dưỡng phụ?"
Tiên Âm đè lại vai hắn " Đừng động"
Y dùng ngón tay dính thuốc trị thương nhẹ nhàng bôi xung quanh miệng huyệt sưng đỏ, hôm qua Kiệt Tu Hoàng rất nóng vội, động tác vội vã lại thô bạo, không tự chuẩn bị tốt đã ngồi lên. Tiên Âm bị hắn đè chặt ngay cả nói chuyện cũng không xong, hôm nay nhìn tới quả nhiên ở miệng huyệt sưng lên đỏ tươi có vài vết nứt ra trông vô cùng đáng thương, y thở dài một tiếng vỗ mạnh lên cái mông lớn màu mật ong đang đung đưa trước mặt " Thành thật một chút."
Đứa nhỏ này ngày trước rõ ràng rất chán ghét y, không biết từ khi nào lại dán vào, từ một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau đến người có thực lực cùng y sánh vai cuối cùng là cửu ngũ trí tôn khiến y phải cúi đầu ở Thần điện. Tiên Âm vẫn luôn chờ đến ngày Kiệt Tu Hoàng tiêu trừ mình nhưng buồn cười là tiên thọ của chính y đã không đủ nữa, khi trầm vào hư không ngoài cảm giác nhẹ nhõm chỉ có tiếc nuối.
Duyên phận của hắn và y nên dừng ở hư vô mờ mịt...
Mà hiện tại hai người lại làm chuyện hoang đường, y còn ngồi đây bôi thuốc cho hắn.
Tiên Âm càng nghĩ càng cảm thấy quái quái nên không cảm nhận được