Mặc Uyên nhìn nàng khoảng 1 nén nhang rồi rời đi, hơi ngẩng đầu lên trên trời, miệng thì thầm câu "Cuối cùng ngươi đã tới".
Hắn cũng không biết đây là câu cảm thán hay là câu bản thân hắn muốn nói cho hắn nghe.
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tối.
Sau khi dùng bữa và tắm rửa xong, Vân Nhu nhảy thẳng lên giường.
Ngày đầu tiên tới đây nên nàng không muốn đi đâu cả, nguyên buổi chiều nàng ở trong phòng đọc sách, giờ nàng muốn nghỉ ngơi sớm.
Trên giường Vân Nhu lăn qua lăn lại không ngủ được, cố gắng tạo cho bản thân một tư thế nằm dễ chịu.
Nàng nhìn lên trần nhà, ánh mắt không cảm xúc, bỗng dưng nàng như nhớ lại một điều gì đó và bật cười.
Cảm giác vui vẻ ùa đến, Vân nhu ôm chăn lăn qua lăn lại mỉm cười tủm tỉm.
Đó là một câu thoại trong cuốn tiểu thuyết " Một Vạn Năm" nàng vừa đọc.
Câu đó là:
"Nếu còn có cơ hội, tôi nguyện nói với cô gái ấy anh yêu em.
Nếu nhất định phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì tôi hy vọng là một vạn năm".
(Đôi lời muốn nói từ tác giả: câu thoại trên trích từ câu thoại của Châu Tinh Trì trong Tây Du Ký: Tiên Lữ Kỳ Duyên nha).
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy vui vẻ, miệng lẩm bẩm lặp lại "Một vạn năm a một vạn năm, nếu nhất định phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì ta hy vọng là một vạn năm".
Dứt lời nàng cười khúc khích, tiếng cười của nàng nếu có người ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy đây rốt cuộc có phải tiếng cười của cô nhóc 5 tuổi không? Nghe như nào cũng cảm nhận được tâm tình của một cô gái đang hoài xuân.
Đúng vậy, nàng thấy hắn rất nhiều lần, rất rất nhiều lần.
Từ năm Vân Nhu lên 3 tuổi, một đêm nọ nàng sốt rất cao, bất luận làm cách nào cũng không thể hạ sốt.
Một dược sư bước ra khỏi căn phòng rồi lắc đầu, trong khi tất cả mọi người bao gồm cả phụ thân và mẫu thân nàng đều nghĩ nàng sẽ không qua khỏi, mẫu thân nghĩ đến nàng sẽ chết liền khóc ngất đi nhiều lần.
Mãi tới sáng, kỳ tích đã xảy ra, nàng đã hạ sốt, mọi người đều vui mừng mở tiệc chúc mừng nàng qua khỏi, mẫu thân sau khi tỉnh lại đã chạy đến ôm lấy nàng khóc đến thật thương tâm.
Không ai biết, đêm đó trong ý thức mơ màng, nàng như được tách khỏi thế giới này, lạc trong một thế giới xa lạ.
Trong thế giới xa lạ đấy nàng không thể chạm vào bất kỳ ai, nàng nhìn thấy phụ thân, mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội trong gia tộc, nàng đưa tay ra cố chạm vào bọn họ nhưng lại xuyên qua người bọn họ.
Nàng thấy rất sợ hãi, cảm giác bất an dồn dập kéo đến, nàng nhìn thấy một bé gái giống nàng y như đúc tiến đến chỗ phụ mẫu nàng và được phụ mẫu nàng bé lên cưng chiều.
Nàng không biết, nàng không hiểu, rốt cuộc là tại sao, chuyện gì đang xảy ra? Kia là ai? Sao lại ôm lấy phụ mẫu nàng? Chuyện xảy ra vượt quá nhận thức của một đứa bé 3 tuổi như nàng.
Khi đó nàng chỉ biết tuyệt vọng gào khóc, hết lần này tới lần khác nàng nhào vào phụ mẫu nàng, ý đồ muốn gỡ đứa bé kia ra khỏi phụ mẫu nàng, muốn nói nàng ở đây.
Hết lần này tới lần khác, lần nào nàng cũng xuyên qua cơ thể họ ngã nhào xuống đất nàng đều bò dậy và nhào tới.
"Phụ thân!!!"
"Mẫu thân!!!"
"Nhu Nhi ở đây, Nhu Nhi ở đây!!!"
"Phụ...t.hân...khụ khụ...mẫ..u..th..ân..."
"Oa...!huhuhu...huhuhu.." Tiếng gọi kèm theo tiếng khóc nức nở vang vọng nhưng chỉ mình nàng nghe thấy.
Dù nàng có thét to cỡ nào ba mẹ nàng cũng không nhìn thấy, tiếng khóc nấc của nàng vẫn cứ dai dẳng không ngừng.
Vân Nhu không hiểu, nàng chỉ biết đi theo sau phụ mẫu nàng và bé gái giống nàng đó một cách vô hồn.
Nàng nhìn thấy phụ mẫu nàng chăm sóc đứa bé đấy từng li từng tí ngày qua ngày, mỗi lần nàng đều đứng ở một bên gào khóc trong vô vọng.
Dần dần Vân Nhu không còn khóc nữa, nàng vẫn cứ bám theo bé gái giống như nàng đó.
Nàng ta học gì thì nàng học cái đó, nhìn nàng ta cùng người thân nàng ôm ấp yêu thương.
Đôi khi Vân Nhu lại thấy tủi thân, không kìm được lòng lại ôm mặt khóc nức nở.
Cùng thời gian trôi qua, năm này qua năm khác.
Đứa bé gái đó trưởng thành thì Vân Nhu cũng trưởng thành theo, cuối cùng thì nàng cũng biết cô bé giống nàng là ai.
Đó chính là bản thân nàng, còn nàng hiện giờ chỉ như một lữ khách mà thôi.
Nàng nhớ đến năm nàng 3 tuổi, trận sốt đó đã kéo nàng tới đây.
Nàng không biết điều này có ý nghĩa gì, nàng đã ở đây được 12 năm.
Năm nay nàng đã 15 tuổi, cô bé năm nào giờ đã trưởng thành thành một cô nương xinh đẹp.
Gương mặt trái