Mặc Linh Lan cầm tay Vân Nhu vừa đi vừa nói.
"Mặc Huyễn Thành vẫn luôn luôn phồn hoa như vậy.
Lâu lắm rồi ta cũng không bước ra khỏi cửa chính Mặc gia, từ lúc ngươi và Mặc Uyên bế quan thì bọn ta cũng bế quan theo".
Bất chợt nàng ta quay mặt lại nhìn Vân Nhu, tò mò hỏi.
"Vân Nhu, ngươi bây giờ ở cảnh giới gì vậy?"
"Ta hiện tại là Trúc Cơ Trung Kỳ.
Vậy còn ngươi?"
Mặc Linh Lan bĩu môi phụng phịu đáp lại: "Thật là bất công, ta rõ ràng hơn ngươi một tuổi, hiện giờ ta mới là Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Ngươi thì tốt rồi, hơn ta hẳn một giai đoạn".
Ha ha ha ha!
Tiếng cười của ba người còn vang lên, Mặc Vũ Văn vẫn như xưa, mở miệng ra là trêu ghẹo Mặc Linh Lan.
"Hồng Hồng à, Vân Nhu là tam linh căn, ngươi là song linh căn thì sao có thể so sánh được".
Nói xong hắn ta liền chạy vội đi.
Không chạy? Hắn đâu có bị ngu, Mặc Linh Lan bà chằn kia sẽ đánh chết hắn mất.
Mặc Linh Lan nghe Mặc Vũ Văn gọi mình là Hồng Hồng liền tức giận, nhấc váy đuổi theo Mặc Vũ Văn.
Vừa đuổi theo vừa nói.
"Tên đáng ghét kia, ngươi gọi ai là Hồng Hồng.
Sao ngươi cứ thích gọi ta là Hồng Hồng?"
Mặc Vũ Văn giọng nói gọi đòn truyền tới: "Ngươi nhìn lại bản thân mình xem, mặc một thân hồng phấn y phục.
Ta không gọi ngươi là Hồng Hồng thì gọi là gì?".
Mặc Linh Lan nghe vậy cũng thử nhìn lại bản thân mình.
Ừm, đúng là y phục hồng phấn nha.
Khoan đã! Y phục hồng phấn thì sao? Có liên quan gì đến việc gọi ta là Hồng Hồng?
"Ngươi đứng lại cho ta, ta không phải Hồng Hồng, ngươi mới là Hồng Hồng.
A! Tức chết ta rồi".
Vân Nhu và Mặc Uyên nhìn theo hai người trước mặt, ngươi chạy ta đuổi cười đến run cả người.
Một lúc sau, Mặc Linh Lan mặt mày đỏ bừng tức giận, thở hổn hển đi tới chỗ Vân Nhu.
Lại nhìn đánh giá xung quanh một chút, bất chi bất giác bọn họ đã đi đến bên hồ Ngưng Nguyệt rồi.
"Sao thế tỷ tỷ đáng yêu của ta, ai làm tỷ tỷ xinh đẹp của ta tức giận như vậy?".
Vân Nhu nhìn Mặc Linh Lan đang bừng bừng lửa giận trước mặt buồn cười.
Mặc Linh Lan liếc Vân Nhu một cái, biết rõ rồi lại còn đi ghẹo nàng ta.
Nhưng nghe câu tỷ tỷ xinh đẹp, Mặc Linh Lan vẫn thấy vui trong lòng.
Tuy vậy, gương mặt nàng vẫn tỏ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng khoé môi hơi run rẩy như muốn cười đã bán đứng nàng ta.
"Học Viện Huyền Vũ sắp mở chiêu sinh 10 năm một lần rồi đấy Vân Nhu, ngươi có biết không?".
Mặc Linh Lan bỗng chuyển từ trạng thái tức giận sang trạng thái hóng chuyện bát quái.
Với cái tốc độ thay đổi nhanh như này, Vân Nhu làm ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Đồng thời trong lòng nàng tấm tắc, nàng không thể nào làm được như Mặc Linh Lan.
"Ta biết, vậy khi đó bốn người chúng ta cùng đi nhé".
Vân Nhu cũng rất mong chờ ngày Học Viện Huyền Vũ chiêu sinh.
"Ta muốn vào lớp học trận pháp, ta sau này muốn làm một Trận Pháp Sư vang danh Huyền Vũ Đế Quốc.
Ta còn muốn sau này có thể đi tới những Đế Quốc khác, muốn ngắm nhìn Đại Lục này".
Mặc Linh Lan vừa nói vừa cười, tay còn giơ lên miêu tả ước mơ của của bản thân.
Mặc Vũ Văn không biết từ đâu xen vào một câu: "Hồng Hồng, ngươi muốn làm Trận Pháp Sư sao?".
Mặc Linh Lan liếc nhìn Mặc Vũ Văn một cái, nàng không thèm trả lời.
Nàng không chấp cái tên đáng ghét này.
"Hồng Hồng của chúng ta giận rồi sao? Ca ca cũng định học trận pháp, Hồng Hồng, chúng ta sau này sẽ là đồng môn đấy".
"Hừ! Không thèm".
Mặc Linh Lan giận dỗi quay mặt đi.
Vân Nhu thấy thế phì cười, nàng quay sang Mặc Uyên hỏi.
"Mặc Uyên ca ca, huynh định học gì?"
"Ta muốn tập trung vào tu luyện, muốn lĩnh ngộ đại đạo trong thiên địa".
Mặc Uyên trả lời xong liền nhìn Vân Nhu hỏi: "Vậy Vân Nhu muội muội, ngươi muốn học gì?".
Vân Nhu ngẫm nghĩ một lúc, nàng cũng chưa nghĩ đến việc sẽ học gì.
Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, Vân Nhu nói.
"Muội có lẽ cũng chuyên tâm tu luyện, sau này muội muốn có thể đứng trên đỉnh cao, ngắm nhìn cả Đại Lục này".
Mặc Uyên nghe xong cũng nhìn Vân Nhu bằng một ánh mắt khác.
Bên cạnh, Mặc Linh Lan và Mặc Vũ Văn cũng nhìn Vân Nhu.
"Được nha Vân Nhu, không ngờ ngươi lại có tham vọng lớn như vậy, còn lớn hơn cả của ta".
Mặc Linh Lan sờ cằm đi một vòng quanh Vân Nhu tấm tắc nói.
"Vân Nhu muội muội, huynh chúc muội có thể đạt được kết quả như ý nguyện".
Mặc Vũ Văn cũng gật gù cảm thán, không ngờ Vân Nhu trông vậy mà cũng thật có tham vọng.
"Muội cũng chúc mọi người sẽ được như ý nguyện".
Vân Nhu nở nụ cười, hồn nhiên như ánh nắng mặt trời.
Bốn người hiện tại đều rất vui vẻ, trong lòng mỗi người đều có một ước muốn khác nhau.
Nhưng chắc chắn hiện tại bọn họ đều đang trông chờ vào một tương lai tốt đẹp.
Vân Nhu nhìn hồ Ngưng Nguyệt trước mặt, quanh bờ hồ vẫn là hàng liễu, hoa tử đằng vẫn đang nở rộ, leo lên nhành liễu rủ xuống mặt hồ.
Vân Nhu tò mò hỏi.
"Hoa tử đằng này sao vẫn còn nở vậy? Không phải mùa này không có hoa tử đằng sao?".
"Chắc ngươi chưa nghe truyền thuyết về hồ Ngưng Nguyệt phải không?".
Mặc Linh Lan nhìn Vân Nhu thần thần bí bí nói.
Vân Nhu và hai người còn lại nhìn Mặc Linh Lan, đồng thanh nói.
"Truyền thuyết gì?".
Bọn họ chưa từng nghe thấy có truyền thuyết gì ở hồ Ngưng Nguyệt này cả.
"Ha ha ha! Ta biết ngay các người không biết mà.
Chuyện này là do Thanh Tâm công tử kể, lần đó ta đến Tiên Nhưỡng Lâu vô tình nghe được".
Mặc Linh Lan đắc ý, bắt đầu kể chuyện.
"Ngày xưa, khi Đại Lục còn ở đỉnh cao, có một nữ thiên tài tên là Ngưng Nguyệt.
Nàng ta nhan sắc tuyệt trần, là bậc kỳ tài tu luyện nghìn năm có một.
Nàng ta là tiểu thư của một gia tộc lớn, người người truy phủng.
Khi nàng ta xuất hiện chính là cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt, vậy nên rất nhiều người muốn giết nàng ta".
Vân Nhu và hai người còn lại nhìn Mặc Linh Lan, chờ nàng ta kể tiếp, nhưng mà...Nàng cảm thấy không khí thật gượng gạo, giống như có một đàn quạ bay qua đầu kêu quạc quạc quạc.
Mặc Linh Lan lúc này đang sụt sịt khóc.
Ba người Vân Nhu thấy vậy trầm mặt, có đến mức vậy không?
Một lúc sau, Mặc Linh Lan mới lau đi nước mắt, tiếp tục kể.
"Ngưng Nguyệt bị người ta truy sát, trong lúc bị truy sát nàng ta cạn kiệt linh lực, lại còn trúng độc, rơi xuống vách núi.
May mắn ở đấy nàng ta gặp được một thư sinh, hắn cứu nàng rồi giải độc cho nàng.
Trong lúc dưỡng thương hai người nảy sinh tình cảm, lúc quay về gia tộc Ngưng Nguyệt liền dẫn theo hắn.
Hắn chỉ là một phàm nhân không thể tu luyện, chuyện tình yêu của bọn họ bị gia tộc