Vân Nhu suýt nữa thì quên, nàng hiện tại mới là học đồ, cần được dạy cách tu luyện, mặc dù trong mộng ngàn năm nàng đã biết cách tu luyện rồi.
Chuyện mộng vạn năm nhất định không được để lộ, nàng hiện tại là một nữ hài, phải có biểu hiện của một nữ hài.
Nghĩ vậy, nàng cúi đầu một chút, ngẩng mặt lên đôi mắt tròn xoe mông lung, hai tay nắm thành nắm đấm thể hiện động tác cố lên, miệng nở một nụ cười tươi như sắp nhận được thứ mình thích.
Vân Nhu tự cảm thán, không ngờ bản thân nàng thật biết diễn.
Ta thật là tài giỏi! Ta tự phục ta quá!
Lục Trầm Hương liếc nhìn nữ hài đang đầy phấn khích trước mặt.
"Ngươi ngồi xuống xếp bằng".
Đợi Vân Nhu xếp bằng xong, Lục Trầm Hương tiếp tục hướng dẫn.
"Bây giờ ngươi hãy nhắm mắt lại cảm nhận linh khí".
Dừng một chút, hắn hỏi Vân Nhu.
"Ngươi có cảm nhận thấy gì không?"
"Vân Nhu thấy có từng luồng khí màu sắc xanh lam, xanh lục, đỏ, vàng, nâu".
"Rất tốt, linh khí là ngũ hành của trời đất.
Mộc do cây cối sinh ra, Thủy do nước sinh ra, Hoả do lửa sinh ra, Thổ do đất sinh ra.
Kim là các kim loại, kim khí dưới lòng đất sinh ra.
Các màu tương ứng với từng linh căn."
"Riêng biến dị Băng linh căn và Lôi linh căn cần ở trong môi trường tương ứng mới có thể tu luyện.
Trong môi trường đó linh khí ngũ hành sẽ biến dị sinh ra, nếu không có môi trường tương ứng thì ngươi phải có Băng Linh Thạch được sinh ra ở nơi cực hàn, tương tự Lôi Linh Thạch sẽ được sinh ra ở Lôi Đình Chi Địa.
Còn lại Linh Thạch thông thường sẽ đầy đủ thuộc tính ngũ hành".
"Ngươi là tam linh căn, Hoả - Mộc - Lôi, ngươi hãy tách linh khí có thuộc tính khác ra, dẫn linh khí mang thuộc tính Hoả Mộc vào trong thân thể, đi qua kinh mạch toàn thân, tụ chúng lại dưới đan điền."
Thân thể của mỗi người tu luyện đều có linh căn tương ứng, khi hấp thụ linh khí sẽ phải tách linh khí những thuộc tính khác ra.
Vậy nên, càng nhiều linh căn thì phải tách càng ít, còn đơn linh căn phải tách linh khí bốn thuộc tính còn lại.
Người tu luyện không thể hấp thu linh khí không cùng loại với linh căn, nếu cố chấp hấp thu nhẹ thì kinh mạch đau nhức, nặng thì đứt kinh mạch, hủy đan điền, từ nay về sau không thể tu luyện được nữa.
"Dưới thiên đạo pháp tắc áp chế, người bình thường tu luyện khó càng thêm khó.
Ngươi là tam linh căn, thiên đạo chấp thuận, tốc độ tu luyện của ngươi gấp năm lần đơn linh căn.
Trong khi đối phương còn đang tách linh khí thuộc tính khác thì ngươi đã hấp thu được rồi, đó chính là lợi thế của ngươi".
"Bên cạnh đó, ngươi cũng cần phải hấp thu nhiều linh khí hơn đơn linh căn.
Đơn linh căn hấp thu linh khí đến một giai đoạn nhất định sẽ tăng cấp, tam linh căn phải hấp thu cả ba loại đến giai đoạn đó, thì mới có thể tăng cấp."
Vân Nhu theo sự chỉ dẫn của Lục Trầm Hương, rất nhanh đã loại bỏ linh khí khác thuộc tính để đưa linh khí vào cơ thể, từng luồng, từng luồng linh khí nồng đậm bao quanh nàng.
Lục Trầm Hương híp mắt lại suy nghĩ.
Thật không hổ danh là tam linh căn! Thiên Đạo sủng nhi có khác, linh khí quanh thân nồng đậm hơn nhiều so với đơn linh căn.
Với cái tốc độ tu luyện này hắn cũng chỉ được thấy qua trên người Mặc Uyên thôi.
Sau một lúc, Vân Nhu thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, mở mắt ra nói với giọng phấn khích "Vân Nhu cuối cùng cũng có thể tu luyện rồi".
Lục Trầm Hương gật đầu phụ hoạ "Tốt lắm, hãy chăm chỉ tu luyện".
"Lôi linh căn của ngươi, hãy đến tháp tu luyện của Mặc gia để tu luyện, ở đó có một căn phòng Lôi Điện".
Dứt lời, Lục Trầm Hương móc từ trong nhẫn không gian ra một lệnh bài bằng gỗ đưa cho Vân Nhu.
"Đây là lệnh bài thông hành, có thể đến tàng thư các và tháp tu luyện.
Tàng thư các là nơi có các công pháp để tu luyện, lệnh bài này chỉ có thể đi vào tầng một tàng thư các, đối với luyện khí kỳ chỉ có thể tu luyện công pháp cơ bản".
Vân Nhu nhận lệnh bài, cáo từ Lục Trầm Hương để về phòng.
Vừa bước ra hỏi phòng học đường, Vân Nhu liền thấy nữ hài váy hồng đang chống nạnh đi qua đi lại ngoài sân.
Thấy Vân Nhu đã ra, Linh Lan vội vàng đi tới, nhìn Vân Nhu, đi hai vòng quanh người nàng, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
"Thấp hơn ta, nhỏ tuổi hơn ta, tu vi không bằng ta.
Mặc dù ngươi rất xinh đẹp nhưng ta mặc kệ, ta không phục".
Nói xong, Linh Lan kiêu ngạo vỗ vai Vân Nhu "Ngoan, ngươi tên là Vân Nhu phải không? Ta tên là Mặc Linh Lan, ngươi từ sau gọi ta Linh Lan tỷ tỷ, ta sẽ bảo kê ngươi".
Không đợi Vân Nhu phản ứng lại, Linh Lan đã nhấc váy kiêu ngạo rời đi.
Vân Nhu ở phía sau gọi với theo "Được a, Linh Lan tỷ tỷ".
Linh Lan nghe vậy dừng lại ba giây liền vội vàng rời đi, lờ mờ có thể thấy hai tai ửng đỏ cả lên.
Hừ! Ta cuối cùng cũng được làm tỷ tỷ rồi.
Thật là vui quá đi!
Mặc Linh Lan là nữ nhi duy nhất của tam đương gia, nàng là người nhỏ nhất ở trong Mặc gia.
Đã vậy, Mặc Vũ Văn lúc nào cũng cậy mình hơn tuổi nàng liền trêu ghẹo nàng.
Giờ nàng cũng được làm tỷ tỷ rồi, nàng phải đi khoe khoang mới được.
Ở một nơi cách Mặc gia 500 dặm*.
Trong một tiểu viện, một quý phu nhân xinh đẹp than ngắn, thở dài nhìn về nơi xa.
Đằng sau nàng, một người đàn ông tuấn mỹ, khí chất trầm ổn bước tới khoác lên người nàng một cái áo choàng mỏng, giọng dịu dàng "Phu nhân, nàng lại nhớ Nhu Nhi sao? Mặc gia là gia tộc số một tại Huyền Vũ đế quốc chúng ta, Nhu Nhi ở đấy rất an toàn.
Điều nàng cần làm là chăm sóc tốt cho bản thân mình, thời tiết đã vào cuối thu, nàng cứ đứng ở đây sẽ bị lạnh đấy".
Ôn Lan Nguyệt nhìn phu quân mình thở dài "Do ta quá nhớ Nhu Nhi rồi".
Mặc Thiên Khải ôm lấy eo nàng, dẫn nàng về phòng.
Tây Uyển (Mặc gia)
Sau khi Vân Nhu về phòng, nàng ngồi trên giường, chuẩn bị tu luyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Tiểu Nha.
"Tiểu thư, nô tỳ đem đan dược được phát tới cho người".
"Vào đi"
Cửa phòng mở ra, Tiểu Nha tiến vào đem thuốc đến gần Vân Nhu "Tiểu thư, đây là tụ khí đan gia chủ phân phát cho người tháng này, của tiểu thư là 10 viên".
Mặc Nhu nhận lọ đan dược, nhàn nhạt mở miệng "Được rồi, ngươi lui ra đi, không có chuyện gì thì đừng