Hai tay Mặc Uyên siết chặt lấy chăn, ánh mắt hắn nhìn về phía cửa phòng nhíu mày.
Vân gia này sớm muộn hắn cũng phải rời đi.
Người của tứ đại gia tộc và hoàng thất vẫn đang nhìn chằm chằm hành tung của hắn.
Nếu hắn cứ mãi chôn chân ở Huyền Vũ Đế Quốc, vậy thì huyết hải thâm thù của hắn sao có thể báo?
Mặc Uyên đang suy tư thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, hắn bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhàn nhạt lên tiếng.
"Mời vào".
Cửa phòng được đẩy ra, Vân Thiên Khải một thân nâu trầm y phục tiến vào, gương mặt trung niên tuấn mỹ trầm ổn, mang theo khí tràng uy nghiêm của một đại gia chủ.
Vân Thiên Khải đến, Mặc Uyên liền đứng dậy hành lễ.
Vân Thiên Khải thấy vậy, vội tới đỡ hắn ngồi lại giường rồi nói.
"Mặc Uyên, con còn đang bị thương, không cần đa lễ".
Mặc Uyên cúi đầu, mím môi đáp.
"Con biết rồi thưa bá phụ".
Vân Thiên Khải nhìn Mặc Uyên như vậy, hắn không biến phải nói từ đâu, trầm mặc một lúc hắn mới lên tiếng hỏi.
"Mặc Uyên, chuyện con và Nhu Nhi bị tụt tu vi là sao?".
Mặc Uyên nghe Vân Thiên Khải hỏi vậy thì hơi nhíu mày lại.
Hắn nhớ đến lúc bản thân bị hút đi tu vi, cảm giác đau đớn và bất lực không ngừng tái hiện lại trong đầu hắn.
Tay hắn không khỏi siết chặt lại.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc sau đó bắt đầu kể.
"Khi đó truy sát con và Vân Nhu là ba tên hắc y nhân Kim Đan Kỳ.
Bọn họ sử dụng tà công hút đi tu vi của con, còn Vân Nhu bị tụt tu vi hình như có liên quan đến thanh đao".
"Ba tên hắc y nhân sao? Vậy có nghĩa rằng bọn họ không phải đám người thần bí kia?".
Vân Thiên Khải giật mình, vội hỏi kỹ lại Mặc Uyên.
Nếu không phải đám người thần bí dùng tà công, vậy có nghĩa bọn họ là người của tứ đại gia tộc hoặc hoàng thất.
Đám người đó vậy mà tu luyện tà đạo?
"Vân thúc phụ, chuyện này rốt cuộc là sao?".
Mặc Uyên không khỏi tò mò, chỉ là tà công thôi, rốt cuộc tại sao Vân Thiên Khải lại để ý như vậy?
"Uyên Nhi, con nghe qua Hấp Tinh Đại Pháp chưa?"
"Hấp Tinh Đại Pháp sao? Con từng nghe sơ qua".
Hắn từng nghe phụ thân nói qua, hắn cũng không để ý cho lắm.
Giờ nghe Vân Thiên Khải nói vậy, hắn mới nhớ ra, hình như chiêu thức tên hắc y nhân sử dụng có chút giống miêu tả của Hấp Tinh Đại Pháp.
"Hấp Tinh Đại Pháp là công pháp của ma giáo bị thất truyền.
Công pháp này do một tên ma đầu sáng tạo ra, sau đó hắn bị vây công, công pháp cũng theo đó mất tích.
Người tu luyện bộ công pháp này có thể chiếm đoạt tu vi của người khác để nâng cao tu vi của bản thân".
Mặc Uyên nghe Vân Thiên Khải nói xong cũng hiểu ra vấn đề.
Vậy thì đám người tứ đại gia tộc và hoàng thất đang vụng trộm tu luyện tà công?
Không khí trong phòng phút chốc lại rơi vào trầm mặc.
Vân Thiên Khải lần nữa phá vỡ yên tĩnh nhìn về phía Mặc Uyên, nghiêm túc lên tiếng hỏi.
"Uyên Nhi, con...có kết hoạch gì tiếp theo không?".
Vân Thiên Khải ngập ngừng nói, hắn muốn nghe ý kiến Mặc Uyên xem Mặc Uyên nghĩ như nào.
Nếu Mặc Uyên muốn ở lại, hắn sẽ hết lòng bảo vệ chu toàn cho Mặc Uyên.
Mặc Uyên nghe xong câu này cúi đầu một chút, hay tay siết chặt, sau đó ngẩng mặt lên, ánh mắt xa xăm kiên định trả lời.
"Con muốn rời khỏi Huyền Vũ Đế Quốc".
Vân Thiên Khải có chút ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Rời khỏi đây là sự lựa chọn tốt nhất dành cho Mặc Uyên.
Hắn cũng rất muốn giữ Mặc Uyên lại, nhưng nếu Mặc Uyên cũng đã quyết định như vậy rồi thì hắn không còn gì để nói.
"Chuyện Mặc gia...".
Vân Thiên Khải lên tiếng, hắn cũng không biết nói gì cho phải.
Hắn muốn khuyên Mặc Uyên quên đi và sống thật tốt, nhưng hắn cũng muốn Mặc Uyên có thể quay lại trả thù cho Mặc gia.
Lời hắn muốn nói đến cổ họng một hồi lâu cũng không thốt ra được.
"Chuyện Mặc gia đã như vậy rồi, con cũng không thay đổi được gì cả.
Con muốn rời xa nơi bi thương này, con tin rằng nếu phụ mẫu con còn sống, vậy thì họ nhất định cũng muốn con quên đi và sống thật tốt".
Mặc Uyên nở một nụ cười chua chát nói, hắn nói xong liền đưa tay lên ngực trái ấn vào, nhằm giảm bớt đau đớn khi trái tim co thắt.
Hắn nói ra những lời dối lòng này không khỏi cảm thấy khó chịu.
Hắn không muốn nói vậy, nhưng hắn hiện tại không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Hắn phải để bọn họ thấy rằng hắn đã từ bỏ, như vậy bọn họ mới mất cảnh giác với hắn.
Vân Thiên Khải khá ngạc nhiên với câu nói của Mặc Uyên.
Trong lòng hắn sinh ra một chút khó chịu khi Mặc Uyên chọn từ bỏ huyết hải thâm thù, nhưng cũng thở dài một hơi vì Mặc Uyên không có ý định trả thù.
Tứ đại gia tộc và hoàng thất là thế lực lớn, hơn nữa đám người thần bí kia hiện tại vẫn là bí ẩn không ai rõ.
Mặc Uyên buông bỏ cũng tốt, như vậy hắn mới có thể sống sót.
"Con thật sự buông bỏ sao?".
Vân Thiên Khải tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không nhịn được hỏi lại Mặc Uyên.
"Không buông bỏ thì có thể làm sao chứ? Có người con nào lại không muốn báo huyết hải thâm thù cho phụ mẫu, cho gia tộc? Nhưng đối phương là thế lực lớn, hơn nữa đám người thần bí kia còn ở phía sau.
Liệu con có thể làm gì bọn họ?".
Mặc Uyên cúi đầu xuống, Vân Thiên Khải nhìn vào chỉ thấy bộ dáng bi thương của hắn.
"Con định bao giờ rời đi".
Vân Thiên Khải nhìn Mặc Uyên thở dài.
Hắn tôn trọng quyết định của Mặc Uyên.
"Mai con quyết định đi luôn để tránh tai mắt của tứ đại gia tộc và hoàng thất".
"Vậy được rồi, ta sẽ chuẩn bị người đưa con rời khỏi thành.
Con nghỉ ngơi sớm đi".
"Vâng thưa thúc phụ".
Vân Thiên Khải nói xong liền rời đi, Mặc Uyên sau khi thấy cửa phòng khép lại, khuôn mặt yếu ớt tuyệt nhiên không còn.
Thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh tràn đầy thù hận, hắn híp mắt lại nở nụ cười âm trầm.
"Ai nha, ngươi thật thú vị nha Mặc Uyên".
Giọng nói chế giễu của tâm ma vang lên trong đầu Mặc Uyên.
Mặc Uyên không trả lời nó, tâm ma lúc này không khỏi cảm thấy tức giận, tiếng cười nhạo vang lên.
"Ngươi thật là phế vật! Ngươi nhìn ngươi xem, hiện tại ngươi chỉ còn lại Luyện Khí Hậu Kỳ, còn không bằng tên gia đinh của Vân gia".
"Ngươi giả vờ không biết sự tồn tại của ta sao? Chi bằng ngươi giao cơ thể cho ta, ta sẽ giúp người báo thù".
"Ngươi xem, bọn họ chắc chắn giờ này đang rất hả hê khi diệt được Mặc gia.
Ngươi không cảm thấy tức giận a?"
.....
.....
Tâm ma cố gắng kích động Mặc Uyên nhưng không thành, nó bắt đầu gào lên với Mặc Uyên.
"Rồi một ngày cơ thể của ngươi sẽ là cơ thể của ta.
Ngươi chạy không thoát đâu Mặc Uyên, chỉ cần ngươi chìm vào giấc ngủ, ta có thể giết chết linh hồn ngươi, đoạt lấy thân xác ngươi.
Ha ha ha ha!".
Tiếng nói cùng tiếng cười càn rỡ điên loạn vang lên trong đầu Mặc Uyên, âm thanh nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.
Mặc Uyên đáy lòng sinh ra chút sợ hãi, lẽ nào mộng cảnh đó chính là tâm ma này đang tác quái.
Vậy hắn nhất định phải tìm cách tiêu diệt tâm ma này, hắn không muốn bị khống chế.
Kiếp này, không một ai có thể khống chế hắn.
- -------
Màn đêm buông xuống, trong một sương phòng, nữ nhân xinh đẹp hơi thở yếu ớt nhưng ổn định vang lên.
Khuôn mặt nàng ta