Nhìn Hắc Mông như vậy, Vân Nhu bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng đặt tên hay mà, sao nó lại không thích nhỉ.
Vân Nhu lúc này vẫn đang không ngừng thở dài cảm thán, cái tên Hắc Mông này thật tuyệt vời a!
Tư Không Minh nhìn Vân Nhu trước mặt, liếc mắt hắn cũng rõ ràng được Vân Nhu đang nghĩ gì.
Chắc chắn là đang cảm thán bản thân đặt tên hay đi, gương mặt nàng lúc này như hiện hai chữ đắc ý, muốn không nhìn ra cũng khó.
Vân Nhu nhanh chóng hồi thần, nàng dẫn Tư Không Minh đi về phía hậu viện.
Trên đường nàng gặp phụ thân nàng.
Vân Thiên Khải nhìn nam nhân đang ôm Hồ Ly đi sau nữ nhi mình.
Hắn nhíu mày cất giọng hỏi.
"Vị này...".
Vân Thiên Khải muốn hỏi lại lịch của Tư Không Minh, lời tới bên miệng liền kéo dài, chờ lời hồi đáp của Tư Không Minh.
"Thưa Vân gia chủ, vãn bối tên Tư Không Minh, là bằng hữu của Vân Nhu tiểu thư".
Tư Không Minh chắp kính cung kính với Vân Thiên Khải.
Vân Thiên Khải gật đầu một cái, đánh giá qua một lượt Tư Không Minh.
"Hắn sẽ ở lại đây một thời gian, sau đó cùng con tới học viện".
Vân Nhu vội giải thích cho Vân Thiên Khải.
"Được rồi, hai đứa tiếp tục đi".
Vân Thiên Khải nhanh chóng để lại một một câu rồi rời đi.
Hắn muốn đi gặp phu nhân của mình.
Nữ nhi của hắn lớn rồi, người cha như hắn cũng đã già, hắn lên nghỉ ngơi thôi.
Phu nhân, ta đến đây!
Vân Nhu sắp xếp cho Tư Không Minh ở một gian phòng hậu viện.
Sau đó nàng cũng quay về phòng.
Việc cần thiết lúc này là phải dưỡng thương, ba tháng sau học viện Huyền Vũ chiêu sinh rồi.
Vân Nhu xoè bàn tay ra trước mặt, rồi từ từ nắm lại, siết chặt.
Quá nhiều thứ sảy ra trong thời gian này, nàng nhận ra bản thân phải biến mạnh.
Như vậy mới có thể nắm trong tay vận mệnh của mình, nếu không chỉ có thể phó mặc cho ý trời, rồi để người khác chơi đùa trên số mệnh mình.
Nàng mở bàn tay ra, ngắm nhìn những ngón tay mảnh mai nở nụ cười.
Ai rồi cũng phải thay đổi, nàng cũng vậy.
Người không vì mình, trời tru đất diệt a!
Ở một nơi cách Vân Thành không xa, một lão đạo sĩ thân mặc một bộ đạo bào màu xám in hình bát quái âm dương.
Tay lão ta lúc này cầm ly rượu Nữ Nhi Hồng nhấm nháp, ánh mắt nhìn lên tinh tượng trên trời thở dài.
"Người chỉ vì mình, thiên địa không dung a!".
Ngươi nói xem! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Nhưng, người chỉ vì mình thì lại thiên địa không dung? Rốt cuộc nên vì mình hay không vì mình? Cái kết không phải đều như một sao? Vậy tại sao phải đắn đo chọn lựa?
_________
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Vân Nhu lúc này cơ thể cũng đã khoẻ trở lại.
Vì sử dụng cấm thuật, tu vi nàng chỉ còn Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Nhưng không sao, nàng tin bản thân có thể sớm tu luyện lại được tu vi đã mất.
Hôm nay gia tộc nàng mở đấu lôi đài tranh giành suất đi cùng vào học viện Huyền Vũ.
Nàng không có tham gia xem thi đấu, giờ mặt trời đã lên cao, đấu lôi đài chắc cũng sắp xong rồi.
Nàng tiến về phương hướng phòng Tư Không Minh.
Từ xa nàng đã thấy thân ảnh màu đen đang ngồi ở đình viện bên hồ.
Trong lòng hắn chính là Hắc Mông, bộ lông trắng muốt đối lập với y phục Tư Không Minh nên khá nổi bật.
Tư Không Minh lúc này cũng nhìn thấy Vân Nhu đang lại gần.
Từ hôm đó tới nay hắn mới gặp được Vân Nhu.
Thời gian trước nàng bị thương, cần dưỡng thương.
Vậy nên hắn cũng không có gặp được nàng.
Ngươi khôi phục rồi sao?".
Tư Không Minh nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn Vân Nhu.
"Đúng vậy.
Ta chuẩn bị ra ngoài mua một vài thứ.
Chúng ta phải mau xuất phát, nếu không đến không kịp thời gian chiêu sinh.
Ngươi có muốn đi cùng ta không?".
"Vậy đi thôi".
Tư Không Minh gật đầu, hắn mới đến Vân Thành, cũng muốn nhìn ngắm xung quanh một chút.
Vân Nhu nhận được câu trả lời, nhanh chóng dẫn đầu đưa Tư Không Minh hướng về phía cổng chính rời đi.
Chợt từ xa chạy lại một tên nam nhân, hắn mặc một màu lam nhạt y phục.
Tên nam nhân này chạy tới nơi lập tức quỳ gối xuống, dường như hắn luyện qua rất nhiều, trông còn rất chuyên nghiệp.
Hắn trực tiếp ôm lấy chân Vân Nhu, miệng gào lên.
"Tiểu thư, người dẫn ta theo nữa, ta cũng muốn đi".
Ánh mắt hắn nhìn Vân Nhu còn cố tỏ ra long lanh, dễ thương.
Vân Nhu bị một tên nam nhân xa lạ ôm chân, nàng liền vác đại đao ra.
Chém một nhát về phía tên đang ôm chân nàng.
Đao cách đầu tên đang ôm chân nàng còn một phân thì đừng lại.
Hắn ta thế mà không tránh? Nếu hắn tránh nàng sẽ chém hắn thêm nhát nữa, nhưng hắn không tránh làm khơi lên sự tò mò của nàng.
Tên kia sống chết không buông chân nàng, Vân Nhu sững sờ, duy trì tư thế đao cách đầu tên kia một phân.
Lúc này tiếng gầm của Vân Thiên Khải từ xa vọng lại về phía này.
"Truy Phong, buông chân nữ nhi ta ra".
Tên kia chắc chắn là tai tinh, đã vậy còn dám ôm chân nữ nhi của hắn.
Tên miệng quạ này nhất định phải đuổi tránh khỏi nữ nhi bảo bối của hắn.
Phụ thân nàng sao lại phản ứng lớn vậy? Tên này làm sao? Nhìn kỹ thì tướng mạo hắn rất tuấn mỹ không thua kém Tư Không Minh, nhưng dường như ai nhìn vào cũng đều bỏ qua nhan sắc của hắn.
Thật là kỳ lạ!
Vân Thiên Khải đi tới, kéo Truy Phong ra.
Hắn thật sự rất bất lực với cái tên này.
Vừa nãy khi đấu lôi đài, ai cũng hăng hái tranh giành suất đi học viện Huyền Vũ.
Lúc đó tên này cũng tham gia, ban đầu chuyện vẫn bình thường.
Sau đó thì người nào đánh lôi đài cùng hắn cũng đều thê thảm.
Một vài tên không tin tà, cái kết bọn hắn gặp xui súyt mất mạng.
Không ai dám lên lôi đài đấu với hắn nữa, kết quả hắn trực tiếp thông qua.
Thật đáng giận mà! Hắn sống tới bây giờ không bị người ta đập chết, đúng là một kỳ tích.
"Sắp tới hắn sẽ theo con đến học viện Huyền Vũ.
Nhưng cách xa hắn một chút, tên này miệng quạ đen".
Vân Thiên Khải không khỏi thấy lo lắng cho nữ nhi hắn sẽ bị tên này đem vận xui tới.
"Nhu Nhi, con đang định đi đâu vậy?"
"Con đi dạo Vân Thành, tiện thể chuẩn bị ít đồ để đến học viện Huyền Vũ".
"Tiểu thư, ta đi nữa, để ta dẫn đường cho người".
Truy Phong lúc này đã được Vân Thiên Khải tách ra, để hắn đứng xa Vân Nhu.
"Ngươi câm miệng cho ta".
Vân Thiên Khải muốn một tát đập chết tên này ngay lập tức.
"Khụ...Hay là phụ thân, người cho hắn đi cùng con đi.
Dù sao sau này hắn cũng cùng con tới học viện".
Vân Thiên Khải nghĩ một lúc cũng cảm thấy có lý.
Vậy là bên Vân Nhu có thêm một người.
Ba người cùng nhau đi dạo Vân Thành.
Vân Thành cũng giống như Mặc Huyễn Thành, nơi đây phồn hoa, người đi lại tấp nập.
Vân Nhu lâu