Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Gió biển dịu dàng, lòng anh còn dịu dàng hơn cả gió.
Thậm chí là Tần Kiêu không muốn phá hỏng giờ phút tốt đẹp này nên chẳng dám nói câu nào, rất giống một giấc mơ. Tháng Tư năm trước, anh mới biết cô, khi đó Tô Lăng vừa chán ghét vừa hận anh.
Anh cho rằng đời này Tô Lăng cũng sẽ không thể thích anh.
Tuyệt vọng biết bao, anh đi giữa núi đao biển lửa, hết mực kiềm chế sự ngang ngược và kiêu ngạo, hướng về cô mà cầu mong cô rủ lòng thương xót.
Đến nỗi lúc trước Tô Lăng còn nói anh đừng dọa cô, đừng ép buộc cô, cô lập tức bảo rằng sẽ thử thích anh, anh cũng chẳng xem là thật. Nói đến đau khổ, yêu là một loại tình cảm tuyệt vời lại không thể kìm nén được, làm sao có ai có thể dễ dàng kiểm soát chứ?
Tần Kiêu quá sợ mất đi nên giờ phút ngọt ngào này vừa xuất hiện, anh liền đè xuống tâm trạng kích động và sự sục sôi dâng trào ở trong lồng ngực.
Tần Kiêu biết, Tô Lăng không hiểu về yêu cho lắm.
Anh yêu cô, yêu đến mức đầu quả tim cũng đau, cô cho anh một xíu ngọt ngào thì sẽ chui thẳng vào lòng anh không chút phải trái. Anh bị cảm giác tuyệt vời như vậy làm cho đầu óc lú lẩn, nghĩ rồi lại nghĩ, nếu có một ngày Tô Lăng yêu người khác, cô hiểu rõ tình yêu là gì, có thể sẽ quên mất tình cảm buồn cười của anh vào giờ phút này hay không.
Cô còn nhỏ, đời này cũng chẳng gặp nhiều người, có lẽ sẽ có một ngày, cô vừa gặp đã yêu người khác, anh nhận được sự thương hại của cô, cũng chẳng phải tình yêu của cô.
Hết thảy những điều hôm nay đều là anh mạnh mẽ cướp đoạt. Tô Lăng thích là một anh dịu dàng và biết kiềm chế chứ không phải một anh hoàn chỉnh. Anh xấu tính, ngang ngược, dục vọng chiếm hữu mạnh, ích kỷ, hung ác, thậm chí là không tài nào che giấu sở thích yêu chân của mình.
Vừa nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy trong lòng tràn đầy cay đắng.
Gần một năm, tóc Tô Lăng đã dài ra. Khi đuôi tóc cô lướt qua cổ của anh, mang đến sự ngứa ngấy kỳ lạ. Anh cười khẩy, không thích một anh toàn vẹn thì sao chứ? Anh muốn tất cả của cô, tình yêu, cơ thể. Cô chán ghét anh, anh cũng sẽ không buông tay, huống chi là khả năng hiếm hoi này.
Tô Lăng không thấy vẻ mặt của anh đang thay đổi liên tục, trong lòng cô rất bình yên.
Con cua nhỏ bò từ trong hang ra, phơi nắng trên bãi cát, nước biển đánh thẳng vào mõm đá, bầu trời trong như gột rửa. Nếu như đời trước cô có thể sống thêm một ngày thì sẽ đến nơi này.
Cô nhìn hai cái bóng giao nhau, thầm xúc động.
Lúc cô sống lại là tháng Tư, khi ấy tràn đầy sợ hãi, cô quá sợ anh. Bản chất của Tần Kiêu chính là người điên và biến thái, song chỉ mới một năm, cô đã thử tiếp nhận anh, sưởi ấm anh, thích anh.
Không có ý định thay đổi anh, chẳng ai có tư cách để thay đổi người khác cả.
Tô Lăng cũng không muốn ràng buộc một thanh kiếm sắc bén, cô chỉ muốn thử nắm tay anh, khiến động tác vung kiếm của anh dừng lại, không muốn phá hủy bản thân và người khác.
Người quay phim bị Hạ Tẩm ngăn cản nên chỉ quay được một đoạn lúc đầu, cũng không đi theo bọn họ.
Tần Kiêu không nỡ kết thúc đoạn đường này, lại sợ cô đau, rốt cuộc vẫn đi rất nhanh, nhưng bước chân của anh hết sức ổn định. Ánh mặt trời ấm áp rọi lên người, khiến người ta dễ chịu đến độ muốn cảm thán.
Trong chốc lát, Tô Lăng đã thấy đám người đạo diễn, có nghệ sĩ ở đó rồi, xem ra NPC bọn họ gặp mới là NPC bình thường.
Cô không chỉ không tìm được kho báu mà còn anh đi đường anh tôi đi đường tôi với đồng đội.
Tần Kiêu cũng nhìn thấy những người đó, con ngươi trong mắt anh trầm đi, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Tô Lăng: "Tôi thường nghĩ, nếu tôi trẻ lại bảy tám tuổi thì tốt rồi."
Tô Lăng mềm mại hỏi anh: "Tại sao nghĩ vậy?"
"Nếu em sớm xuất hiện trong sinh mệnh của tôi, có lẽ tôi sẽ không sống như thế này, có thể sẽ trở thành một người rất tốt."
Tô Lăng ngẩn người, cô chưa từng nghĩ Tần Kiêu sẽ nói thế. Tô Lăng nghĩ ngợi, nhẹ giọng bảo: "Bây giờ anh cũng rất tốt."
Anh cười, trong mắt là ba phần dịu dàng, bảy phần chua xót.
Thật ra là anh bỉ ổi, muốn nghe Tô Lăng nói vài lời ngọt ngào bùi tai thôi. Tần Kiêu tự biết mình, tính cách anh như vậy, bất kể là mười bảy tuổi gặp Tô Lăng hay hai mươi bảy tuổi, anh cũng sẽ chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Nhưng anh tiếc nuối là thật, anh muốn đi qua con đường cô đã đi, đọc những cuốn sách cô từng đọc, cùng cô trải qua thanh xuân, muốn tham gia vào cả một đời của cô.
Anh phải thừa nhận rằng sự dịu dàng của Tô Lăng cũng không thể xoa dịu sự hung ác và nóng nảy của anh.
Chỉ có một cách có thể, anh chiếm lấy cô, giam cầm cô, biến cô thành của riêng anh, anh cũng sẽ không sợ mất đi. Song Tần Kiêu biết rõ, đây là một cách không thể, có nghĩ cũng không thể. Bởi vì anh đạt được cảm giác an toàn nhưng sẽ hoàn toàn đánh mất cô.
Mỗi lần có suy nghĩ u ám và xấu xa như vậy, anh cảm thấy Tả Ấn còn có chút tác dụng.
Bất cứ khi nào nhìn thấy cô, ánh sáng sẽ quét sạch u ám, dịu dàng sẽ liên tục thay phiên nhau nổi lên trong lòng.
Đường Tư thấy Tô Lăng được cõng trở lại, lúc ấy chỉ thấy dáng người cao lớn, Đường Tư còn tưởng Tô Lăng hợp tác với Tào Nhạc. Chị ta hơi khó xử, đang suy nghĩ là bác bỏ tin đồn hay mặc kệ cho tổ tiết mục xào nhiệt.
Nhưng lúc hai người đến gần, Đường Tư nhìn thấy người cõng Tô Lăng thì sợ tới độ chân cũng mềm nhũn!
Mẹ nó, sao cậu Tần tới đây?
Chốc sau chị ta lại thở phào, vui vẻ nghĩ, may là Tô Lăng từ chối cái cuộc thi dưới nước gì đó lúc nãy, nếu không thì bây giờ mọi người đều toi hết rồi.
Trong đám người đạo diễn và biên kịch, có người nhận ra Tần Kiêu.
Dù sao đã từng hợp tác với Thanh Ngu, nhất định phải biết ông chủ của người ta là ai, sắc mặt trở nên vô cùng phấn khích.
Đạo diễn vội vàng tới chào hỏi: "Tổng giám đốc Tần, chào ngài."
Tần Kiêu gật đầu một cách lạnh nhạt: "Em ấy bị thương, tổ tiết mục có mang theo bác sĩ không?"
"Có có, tiểu Vương tới đây, cô Tần bị thương."
Lúc này Đường Tư cũng đi đến: "Lăng Lăng, em bị thương ở đâu, nghiêm trọng không?"
Tô Lăng lắc đầu: "Em không sao, bị vỏ sò làm xước thôi."
Tiểu Vương là bác sĩ nữ mà tổ tiết mục mang theo, nghe vậy liền tiến tới rửa vết thương cho Tô Lăng.
Tần Kiêu đứng bên cạnh nhìn, cồn chảy qua mu bàn chân của cô, lấp lánh những hạt ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Máu trong người anh hơi nóng lên.
Thật ra nếu như cô không ngại, anh có thể giúp cô xử lý vết thương kia, dùng miệng cũng được.
Tô Lăng bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho rất gượng gạo, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đó. Cô mở miệng: "Tần Kiêu, cảm ơn anh đưa tôi về,