Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream
Group FB: Lemon ice cream
- ---
"Có thể......!Sao?" Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nghi hoặc.
Nhưng cô đã ăn rồi.
"Ừ." Lục Thời Xuyên nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng trả lời.
"Vậy được rồi." Lộc Tiểu Ngải nghĩ nghĩ, duỗi tay đưa kẹo mút cho anh.
Cô đã quen thân thiết với Lục Thời Xuyên, nếu anh nói có thể thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Lục Thời Xuyên đưa cái kẹo mút vị socola kia cho cô, Lộc Tiểu Ngải cầm lấy, ngẩng đầu nhìn anh đang đưa cái kẹo kia vào miệng, hai má đột nhiên nóng bừng, vội vàng bóc vỏ kẹo ra, quay đầu sang chỗ khác cho vào miệng.
Sau khi xuống lầu, Lộc Tiểu Ngải và Lục Thời Xuyên đẩy xe đạp ra, chuẩn bị lên đường đến trường.
Lộc Tiểu Ngải ngáp một cái, lập tức bị Lục Thời Xuyên nhìn thấy, khóe môi anh cong lên một nụ cười: "Em buồn ngủ rồi sao?"
"Ừm...!không sao." Lộc Tiểu Ngải nói.
Thật ra cô vẫn có chút buồn ngủ, bởi vì thời gian bình thường cô dậy đã thấy xấu hổ rồi, nếu không phải vì giảm cân thì cô cũng không dậy sớm.
Lục Thời Xuyên đột nhiên vươn tay bóp mặt cô, khuôn mặt cô gái nhỏ mềm mại, giống như một cái bánh bao.
Lộc Tiểu Ngải trợn to hai mắt, trong cái miệng phình lên còn ngậm kẹo mút, trông hơi ngốc nghếch.
"Anh làm gì?" Lộc Tiểu Ngải mơ hồ hỏi.
"Giúp em tỉnh táo một chút." Lục Thời Xuyên cong môi, trịnh trọng nói: "Để tí nữa em không đâm vào người khác."
Lộc Tiểu Ngải "hừ" một tiếng, mắt to chớp vài cái, nghiêm túc cân nhắc một hồi, cảm thấy Lục Thời Xuyên không giống đang giúp mà ngược lại giống như đang bắt nạt cô.
Này không được.
Cô không thể mặc anh bắt nạt.
Cô phải phản kháng.
Vì thế ngay sau đó Lộc Tiểu Ngải kiễng chân, giơ tay véo má Lục Thời Xuyên.
Bây giờ đến lượt Lục Thời Xuyên kinh ngạc.
Không ngờ cô sẽ phản ứng như thế, anh cho rằng Lộc Tiểu Ngải sẽ chỉ ủy khuất trừng mắt liếc anh một cái.
Quả nhiên đã lớn rồi, càng ngày càng hung dữ hơn.
Lộc Tiểu Ngải liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái, càng đắc ý, một cái tay khác cũng giơ lên, véo rồi lắc lư má anh.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, cả người đều sát vào người Lục Thời Xuyên, anh đành phải buông tay ra trước, che chở cô để tránh cô bị ngã, mặc cô làm loạn.
"Thời Xuyên, về sau anh không được bắt nạt em." Lộc Tiểu Ngải nâng cằm nhìn anh: "Nếu không em......"
Lộc Tiểu Ngải dừng lại một chút, trong mắt to có chút mờ mịt.
Cô nghĩ không ra sau "Nếu không" thì điều gì sẽ xảy ra.
"Hmm, nếu không em......" Đáy mắt Lộc Tiểu Ngải chợt lóe: "Em sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tìm anh tính sổ."
Cô cho rằng đây là một phương thức đe dọa đặc biệt hiệu quả, bởi vì Lục Thời Xuyên không biết khi nào cô mới "tính sổ", khẳng định không dám làm gì.
"Ừ." Lục Thời Xuyên nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Lộc Tiểu Ngải, không nhanh không chậm nói: "Vậy trước khi em tính sổ anh sẽ bắt nạt em thêm mấy lần nữa."
Lộc Tiểu Ngải: "???"
Sao lại khác hoàn toàn với những gì cô nghĩ vậy.
Lục Thời Xuyên giơ tay lên đặt lên bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ôn nhu nói: "Nếu em không buông tay, anh sẽ ——"
"Đừng đừng!" Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng buông tay ra, lùi lại một bước, tránh xa anh, cô sợ Lục Thời Xuyên sẽ nghĩ ra cách nào đó để bắt nạt cô lần nữa.
Đánh không lại nên chỉ có thể bỏ chạy thật nhanh.
"Được rồi." Lục Thời Xuyên nhướng mày, trong mắt hiện lên chút ý cười, thong thả ung dung chậm rãi nói: "Anh tạm thời ghi nhớ, đợi lần sau em khiêu khích anh, hai chúng ta sẽ cùng nhau tính sổ."
"A?" Lộc Tiểu Ngải hơi sửng sốt.
Vừa rồi không phải cô mới là người muốn tính sổ sao? Sao vòng đi vòng lại, lại thành Lục Thời Xuyên?
Đây không phải lại bị anh bât nạt sao?
Khi Lộc Tiểu Ngải nghĩ như vậy, Lục Thời Xuyên đã cầm tay lái trước, quay đầu lại hơi nhướng mày nói: "Đừng lo lắng, sẽ không tính sổ nhanh như vậy, đi thôi."
Anh còn làm "tri kỉ" an ủi cô.
Thật là quá xấu rồi.
Lộc Tiểu Ngải ngồi trên xe, cô luôn không nhớ rõ đường đi học, đành phải nhịn xuống xúc động muốn đánh Lục Thời Xuyên, chậm rãi đạp bàn đạp, đi theo phía sau anh.
Cô nhớ đến ngày đầu tiên đi học, ngay cả xe buýt cô còn suýt chút nữa lên nhầm xe, nhưng sau này cô không mắc loại sai lầm buồn cười như vậy nữa.
"Nhanh lên." Lục Thời Xuyên đợi Lộc Tiểu Ngải mãi mà chưa thấy cô theo kịp, còn tưởng cô gái nhỏ đi lạc, sau khi quay đầu lại nhìn mới phát hiện cô đi theo sau cách anh không xa.
Lộc Tiểu Ngải "ồ" một tiếng, đi về phía trước, ngẩng đầu nhỏ nói: "Thời Xuyên, anh là muốn xin lỗi em sao?"
"Nhìn đường." Lục Thời Xuyên một bên nhắc nhở cô một bên tự hỏi Lộc Tiểu Ngải sao lại nghĩ ra ý nghĩ này.
"Không sao, em tha lỗi cho anh." Lộc Tiểu Ngải khẽ liếc anh một cái, sau đó nói nhỏ tự nhủ: "Chỉ có mình mới có thể khoan dung rộng lượng như vậy."
Cô cảm thấy Lục Thời Xuyên cố ý gọi cô nhanh đuổi kịp khẳng định là có chuyện quan trọng muốn nói.
Mà chuyện quan trọng chính là xin lỗi.
Anh khẳng định vì xấu hổ mới giả vờ như không có chuyện gì.
Lục Thời Xuyên liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: "Không nhanh lên là đến muộn đấy."
"Haizzz sẽ không đâu." Lộc Tiểu Ngải nâng cằm, rất tự tin: "Hôm nay còn sớm."
Sau đó cô lại nói với Lục Thời Xuyên: "Anh không định khen em sao?
"Có gì để khen?" Lục Thời Xuyên hỏi.
Cô nói bản thân rất "khoan dung rộng lượng" nhưng Lục Thời Xuyên lại cố tình không trả lời theo cô.
Quả nhiên, ngay lập tức Lộc Tiểu Ngải thay vẻ ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn thành cười nhe răng nhếch mép giống một con mèo hoang muốn cào anh nhưng móng vuốt (bàn tay) vẫn đang nắm tay lái nên không thể di chuyển.
"Em ngoan nhất." Lục Thời Xuyên bỗng nhiên cười khẽ nói, như thể anh không nhìn thấy biểu tình nhỏ của cô.
Một giọng nói trầm thấp vang lên