"Hả?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, ánh mắt dò hỏi rơi vào người Lộc Tiểu Ngải, nhưng anh dường như đang ra hiệu bảo cô nói tiếp.
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy cô nghe thấy rõ ràng, mặc dù vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng dựa theo kinh nghiệm ở chung với anh nhiều năm Lộc Tiểu Ngải lại cảm giác được sắp có chuyện.
Cô kịp thời dừng giọng nói lắp bắp, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên cười "hihi" hai cái rồi lặng lẽ đưa điện thoại ra sau lưng.
Giải thích với anh như thế nào......!Có vẻ hơi khó......!Chẳng lẽ....!
Nói với Lục Thời Xuyên "chó" là biệt danh.....!Uh, e rằng sau này cô không còn đường sống.
Lục Thời Xuyên vẫn trầm mặc nhìn cô, ý cười không dao động thường ngày thoáng qua đáy mắt, nhìn cô chằm chằm như chờ cô hoảng sợ giải thích và cầu xin lòng thương xót.
Đúng như dự đoán của anh, Lộc Tiểu Ngải không tìm ra cách giải quyết, đưa điện thoại ra phía sau như đang lảng tránh, chỉ có thể cười nhìn anh, đôi mắt mở to rất gian xảo, bộ dáng ngây thơ vô hại.
Tiếng người qua lại xung quang khá ồn ào nhưng không khí chỗ hai người lại có vẻ rất yên tĩnh.
Lộc Tiểu Ngải đứng đối diện Lục Thời Xuyên, "bế tắc" với anh một lúc, sau đó đột nhiên khẽ ôm lấy anh, vòng tay qua eo anh rồi đưa tay xoa mạnh đầu anh, giọng nói không rõ ràng: "Em không nói gì cả."
Giống một con mèo đang hành động như một đứa trẻ.
Lục Thời Xuyên thật sự không ngờ cô sẽ làm thế này, anh đưa mắt nhìn xuống đỉnh đầu mềm mại của cô, một lúc sau mới nhỏ giọng: "Được rồi."
Ngay khi anh nói xong, cô gái nhỏ liền cười vui vẻ đứng thẳng dậy, kéo tay anh.
Đung đưa cánh tay anh, giọng nói lanh lảnh: "Anh luôn là người tốt nhất!"
Lục Thời Xuyên liếc toàn thân cô, hơi nhếch khóe miệng lên —— cô ngày càng thông minh hơn, thậm chí còn học được cách vòng tay ôm anh.
Lộc Tiểu Ngải chỉ biết bản thân đã đạt được mục đích đương nhiên không biết anh đang nghĩ gì, "hehe" cười với anh, tiếp tục hớn hở nhìn điện thoại.
Rồi chợt nhận ra mình vừa tổng kết "không dám nhắn tin trong nhóm lớp nữa", ngay lập tức tắt màn hình điện thoại, tay trái loay hoay mở cặp sách, bỏ điện thoại vào, khi kéo khóa bị mắc thẻ, sau mấy lần không kéo được, Lục Thời Xuyên phải đưa tay lên giúp cô.
Ngón tay Lộc Tiểu Thiền nắm trong lòng bàn tay, gãi gãi lòng bàn tay vô cùng thoải mái.
Lục Thời Xuyên cảm nhận được điều đó, giây sau nhìn xuống cô, cô đã cúi đầu lần nữa, cong miệng đá chân nghịch trên mặt đất.
Cô gái nhỏ luôn có những hành vi trẻ con như này, anh đã quen từ lâu rồi, nhướng mày nhìn cô chằm chằm, nắm tay cô, cùng cô chậm rãi đi về phía trước.
Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt dữ tợn hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng lúc cầu xin anh vừa nãy.
"Hả?"
Lục Thời Xuyên không ngạc nhiên lắm trước sự thay đổi đột ngột của cô, ai biết trong đầu cô còn đang nghĩ gì.
Chưa đầy ba phút sau, cô có thể trở lại bình thường, cô cũng có thể giải quyết những gì vừa xảy ra một cách dễ dàng, khéo léo.
"Thời Xuyên, anh cao quá." Lộc Tiểu Ngải đẩy anh ra, cúi thấp đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ôi, sao anh cao như vậy? Anh trộm uống sữa của em à? Thà nào sao em thấy sữa nhanh hết vậy."
Lục Thời Xuyên: "....."
Đầu óc cô là một kho tàng chuyện kì quái.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng nhấc cặp sách của Lộc Tiểu Ngải lên, khẽ nói: "Khá nặng."
"Hả?" Lộc Tiểu Ngải sững sờ, sau đó đổi chủ đề, gật đầu đồng ý: "Bài tập hôm nay phải làm rất nhiều, đặc biệt là giáo viên dạy toán lớp em, ông ấy đã bỏ....."
"Ông ấy đã đổ bao nhiêu hộp sữa rồi?" Lục Thời Xuyên như không hề nghe thấy lời cô nói mà thản nhiên tiếp tục nói.
Lộc Tiểu Ngải: "..."
Trong các cuộc "cãi vã" cô chưa bao giờ đánh Lục Thời Xuyên.
Anh quay lại nói cô ăn nhiều, nhưng cô lại dựa vào anh.
"Không." Lộc Tiểu Ngải xoay người, đứng ra xa anh, bĩu môi: "Sao anh cao thế?"
Khi cô cúi đầu bước lên theo bóng đen, dù sao cô cũng nhìn thấy Lục Thời Xuyên đã rất lâu, lại rất nhiều.
Khi cô đang nghĩ về điều này, đã đẩy anh về phía sau vài bước.
Trông như thể hai người cao bằng nhau.
"Cao không tốt sao?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày nói: "Anh có thể bảo vệ em, không ai dám bắt nạt em."
Anh còn nhớ khi còn học tiểu học, có một cậu bé ở lớp bên cạnh Lộc Tiểu Ngải cố ý sang tìm cô, vô cùng phiền phức.
Sau giờ học cô gái nhỏ hoảng sợ chạy đến lớp anh, nhẹ nhàng kéo tay anh: "Anh trai, cùng nhau về nhà đi."
Cô ít khi lo lắng như vậy, đôi khi cô nói chuyện với anh về các bạn cùng lớp rồi cười ầm lên một lúc, mang tâm hồn vui vẻ về nhà, thậm chí có đôi khi cô sẽ không tìm anh để đi về cùng.
Khi Lục Thời Xuyên nhìn vào ánh mắt cô, anh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì không thì Lộc Tiểu Ngải mới ấp a ấp úng giải thích.
Một giây sau, Lục Thời Xuyên không đưa cô về nhà mà trực tiếp đi tìm cậu bé đến tìm cô.
Học sinh lớp dưới thường có cảm giác sợ hãi đối với anh chị lớp trên, dưới đôi lông mày và vẻ mặt ảm đạm của Lục Thời Xuyên.
Chỉ sau vài câu nói, cậu nam sinh kia đã sợ hãi, cảm thấy nếu cậu lại tiếp tục xuất hiện trước mặt Lộc Tiểu Ngải, Lục Thời Xuyên có thể dùng dao cắt cậu thành nhiều mảnh với vẻ mặt lạnh lùng lại nghiêm khắc này.
Cậu ta vội vàng xin lỗi Lộc Tiểu Ngải, cam đoan sau này sẽ không tái diễn chuyện này, sau đó chạy nhanh hơn thỏ, không dám nhìn Lục Thời Xuyên, rồi biến mất ở góc cầu thang.
"Anh trai, anh thật tuyệt." Lộc Tiểu Ngải cong khóe miệng, nhẹ giọng nói, dùng lòng bàn tay ẩm ướt nắm lấy đầu ngón tay mát lạnh, ngẩng đầu: "Anh trai, anh cao lớn như vậy, có thể luôn bảo vệ em sao?"
"Nếu có thể, em không cần phải sợ gì." Lộc Tiểu Ngải vô cùng chờ mong nhìn anh, đôi mắt to trong veo khiến người ta không thể rời mắt.
"Ừ." Lục Thời Xuyên không cần nghĩ liền đáp, ngắn gọn lại mạnh mẽ: "Lúc nào