Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- ---
"Tiểu Ngải, cậu không sao chứ?" Chu Huyên Huyên thấy Lộc Tiểu Ngải rũ đầu xuống không nói lời nào một lúc lâu, vô cùng quan tâm hỏi.
Lộc Tiểu Ngải giật giật tóc, ngẩng đầu nói: "Không sao."
Sau đó lại cúi đầu xuống.
Gần như cô còn không nghe thấy giọng nói của mình khi nói, Chu Huyên Huyên liếc nhìn bộ dạng sống không bằng chết của cô, cảm thấy liên quan đến Lục Thời Xuyên..
Từ khi Lục Thời Xuyên giúp cô nhặt sách, cô đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Chu Huyên Huyên cảm thấy bản thân đã tìm ra nguồn gốc của vấn đề nên cố gắng hỏi: "Sách mà cậu cho học trưởng mượn ——"
Trước khi từ "sách" phát ra, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn.
Thật sự liên quan đến quyển sách đó.
Đó là loại sách gì mới khiến Lộc Tiểu Ngải hoảng sợ đến vậy, chẳng lẽ...!
Tư duy của Chu Huyên Huyên quay 360º, từ từ nghĩ ra một số cái không thích hợp với trẻ con, đôi mắt càng ngày càng mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lộc Tiểu Ngải.
Trời ạ, cô thật sự đã đánh giá thấp Lộc Tiểu Ngải.
Không ngờ một người tưởng như ngây thơ vô tội lại có thể bí mật mua loại sách này.
Hai người đối diện nhìn nhau một lúc, cả hai đều không hiểu ý nhau, cuối cùng Lộc Tiểu Ngải gọi: "Huyên Huyên."
"Hả?" Chu Huyên Huyên cũng tỉnh táo lại, có chút xấu hổ sau đó cẩn thận hỏi: "Học trưởng, sẽ không xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì chứ?"
Lộc Tiểu Ngải run rẩy nói: "Không, sẽ không đi?"
Cô nhớ lại, cảm thấy vẻ mặt của Lục Thời Xuyên khá bình tĩnh, hậu quả chắc cũng...!không quá khủng khiếp, đúng không?
Aizzz, nội dung cuốn sách không phải có chút xấu hổ sao? Có chuyện gì lớn? Cho dù thật sự cô đã đọc hết, Lục Thời Xuyên cũng không thể làm gì cô, chính anh cũng đọc hết đấy thôi.
Nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên bớt sợ hãi, thậm chí còn có chút tự đắc, vỗ vai Chu Huyên Huyên: "Mình không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm."
Chu Huyên Huyên rất ngưỡng mộ cô, cô quá can đảm.
Lộc Tiểu Ngải cười "hehe" hai lần, nghĩ về điều đó, lẩm bẩm một mình: "Mình phải nhanh chóng lẻn ra ngoài, phải cổ vũ anh ấy.
Có lẽ nếu mình cố gắng hết sức anh ấy sẽ không quan tâm nữa.
Aizz, có khi anh ấu sẽ quên ngay sau khi hoàn thành chạy 1000m."
Chu Huyên Huyên: "...."
Cô thấy người có khả năng quên một thứ trong vài phút duy nhất chỉ có Lộc Tiểu Ngải nhưng Lục học trưởng....!
Hahahaha cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Huyên Huyên, làm ơn." Lộc Tiểu Ngải thò đầu nhìn xung quanh, sau đó quay sang nhìn Chu Huyên Huyên nói: "Đề phòng có người lại đến kiểm tra ——"
Cô cảm thấy vừa rồi khiêu khích Lục Thời Xuyên, tốt nhất không nên hỏi anh thêm lần nữa.
"Mình hiểu rồi, cậu đi đi." Chu Huyên Huyên gật đầu: "Mình hứa sẽ không ai nghi ngờ."
"Cảm ơn cậu." Lộc Tiểu Ngải cười nói, sau đó nhanh chóng chạy khỏi khán đài, nhìn xung quanh tìm Lục Thời Xuyên.
Cô đi ngang qua đường băng, thấy Lục Thời Xuyên và một vài bạn học đang đứng cạnh mép sân thể dục, nói gì đó.
Làn gió thổi qua những chiếc lá, ánh sáng phủ lên tạo thành những nóng lốm đốm phản chiếu lên bộ quần áo thể thao của anh.
Lộc Tiểu Ngải không muốn quấy rầy anh nên đứng ở tại chỗ chờ, cảm thấy khá nhàm chán nên dùng chân đá mấy viên sỏi trên mặt đất.
Một lúc sau, Lục Thời Xuyên nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở đây, cong môi, bước nhanh đi tới.
Anh không bao giờ để cô đợi quá lâu.
Lộc Tiểu Ngải chú ý có người đến gần, ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng cười nói "Thời Xuyên", nhưng ngay giây sau lại ngẩng mặt lên, vươn tay trước mặt, liếc mắt nhìn anh.
Lục Thời Xuyên nhìn thấy vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ của cô lập tức thay đổi, anh thật sự muốn cười, không khỏi trêu chọc cô: "Em còn chưa đọc xong."
"Ôi, anh nói gì thế." Lộc Tiểu Ngải nhìn thấy anh, nói lời này nhưng lại thả lỏng, sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô trở nên táo bạo hơn, dùng hai tay bắt tay lấy tay anh: "Mau đưa cho em."
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.
Lộc Tiểu Ngải thắc mắc sao anh không nói, có thể là vì...!anh nóng lòng muốn đọc quyển sách đó??
Trong lòng cô run lên, cố gắng giải thích cho anh hiểu: "Thời Xuyên, cái đó là từ khi còn học sơ trung em đi chơi với các bạn cùng lớp, có một bạn nữ bảo rm mua vì trông nó rất đẹp.
Em không có mong đợi, uh...!Em không mong đợi nội dung nó lại như vậy...!Ai biết được nó không đẹp như em nhìn thấy chút nào, về nhà nới biết em đã chọn sai."
Lộc Tiểu Ngải nói xong, ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, sau đó duỗi một ngón tay lên, thận trọng chọc vào vai Lục Thời Xuyên.
"Em chưa đọc." Cô lại nhẹ giọng nói: "Thật sự chưa đọc."
Có nghĩa là, vì em chưa đọc nên đừng mượn nó.
Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, nhìn cô một cái, sau đó nói: "Anh biết."
Lộc Tiểu Ngải bối rối trong chốc lát, anh biết cái gì???
Biết cô chưa đọc? Thế sao anh lại mượn sách đợi cô giải thích...!
Lộc Tiểu Ngải trợn tròn mắt trong giây lát —— cô không bị Lục Thời Xuyên bắt nạt lần nữa, đúng không?!
"Sao anh biết?"
Cô nghiến răng nghiến lợi, quyết định bình tĩnh hỏi anh, đồng thời khẽ nắm chặt tay như chuẩn bị muốn đánh ai đó.
Ánh mắt Lục Thời Xuyên rơi vào bàn tay mềm mại đang nắm chặt của cô, trong mắt anh không khỏi chứa ý cười, sau đó chậm rãi đầy ẩn ý nói: "Em thích đọc mấy loại sách này sao, cô vợ hợp đồng của tổng giám đốc?"
Anh nói rõ ràng từng chữ, Lộc Tiểu Ngải lại đỏ mặt, suýt chút nữa không nói rõ được: "Ai, ai thích đọc! Em, em rõ ràng là...!mới đọc được mấy trang, anh tốt hơn em! Sao anh vẫn nói em....!"
Giọng nói của cô gái nhỏ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng như đang nói chuyện với chính mình, giọng nói của Lục Thời Xuyên dễ dàng áp đảo cô, lời nói của anh khiến cô kinh ngạc: "Vậy em thích tổng giám đốc...!không? Tổng dám dốc độc đoán??"
Lộc Tiểu Ngải suýt chút nữa ngất xỉu trên mặt đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh một lúc, sau đó kiễng chân, giơ tay lên dứt khoát che miệng Lục Thời Xuyên lại.
Anh không được phép tiếp tục nói, nếu không cô có thể trở thành người đầu tiên vào phòng y tế ở Đại hội thể thao năm nay mà không phải vì chấn thương.
Bàn tay của cô gái nhỏ rất mềm mại lại ấm áp, Lục Thời Xuyên cụp mắt xuống, bình tĩnh "im lặng" với cô.
Cuối cùng, Lộc Tiểu Ngải giơ tay lên không ngừng được một lúc thì cảm thấy cánh tay đau nhức, thở dài một hơi,