Lộc Tiểu Ngải có chút khẩn trương mà nuốt nước miếng, lấy hết can đảm đi đến, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên.
"Có mình em sao?" Lục Thời Xuyên nhìn ra phía sau cô, sau đó cụp mắt xuống nhẹ giọng hỏi, chú ý đến bộ quần áo mỏng manh buổi tối của cô, khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy......" Lộc Tiểu Ngải vẫn luôn nỗ lực ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trong lòng lại khẩn trương, trả lời sai, nhanh chóng thay đổi lời nói: "Không, không phải, có một bạn học đi cùng em, bộ phim vừa kết thúc thì cậu ấy liền đi rồi, vì không muốn......"
Lộc Tiểu Ngải "A" một tiếng, nhanh chóng ngâm miệng lại, mở to hai mắt, bộ dáng giả vờ như mình chưa nói gì.
Cô cúi đầu, trong lòng âm thầm thở dài —— sao ngay từ đầu cô đã không kiểm soát được bản thân?
Rõ ràng cô muốn theo đuổi Lục Thời Xuyên, theo lẽ thường cô phải chủ động hơn một chút, nếu giống như trước đây vẫn luôn bị anh bắt nạt hoặc phản ứng không kịp với lời nói của anh như bây giờ, khẳng định sẽ không thành công.
Lộc Tiểu Ngải khẽ liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái, cũng không biết bản thân đang sợ gì.
Chỉ cần không ai nói cho anh biết, mọi chuyện vẫn giống trước kia.
Nghĩ đến điều này, trong nháy mắt Lộc Tiểu Ngải can đảm hơn, cúi người nắm lấy góc áo của Lục Thời Xuyên, vô cùng vui vẻ lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Thời Xuyên, chúng ta đi thôi."
Lục Thời Xuyên cũng không quan tâm vừa rồi cô muốn nói gì nhẹ "ừm" một tiếng, dọc theo đường đi luôn nắm lấy những ngón tay mềm mại của cô.
Tim Lộc Tiểu Ngải đập lỡ một nhịp, giây tiếp theo cô đột nhiên cảm thấy tốt hơn, dứt khoát trực tiếp rút tay từ lòng bàn tay anh ra, ôm lấy cánh tay anh, cả người dựa vào người anh, đầu nhỏ vô cùng tham lam cọ vào người anh.
Lục Thời Xuyên giống lúc trước, chỉ hơi nhướng mày, sau đó sờ đầu cô.
Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải vô cùng thỏa mãn cười rộ lên, mi mắt cong cong mà ngẩng đầu lên, vẫn ôm cánh tay anh như cũ.
Cô nhớ đến bộ phim vừa rồi, nhân vật chính theo đuổi người mình thích, nói một câu đều phải cẩn thận cân nhắn 3-4 lần.
Thế nhưng cô lại có thể quang minh chính đại chiếm tiện nghi của anh.
Oa, trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy!
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy bản thân giống mấy vị bá đạo tổng tài lạnh lùng viết trong sách, nghĩ nghĩ, phỏng chừng tối nằm mơ cô cũng có thể cười ra tiếng.
Lục Thời Xuyên quan sát vẻ mặt có chút thay đổi của cô, cô gái nhỏ dường như gặp điều gì đó đặc biệt kích thích, hoàn toàn trái ngược với trạng thái thất thần, mất tập trung mấy ngày hôm nay.
Đây là cảm xúc trở lại bình thường?
Mặc dù Lục Thời Xuyên không biết lý do, sau mấy lần hỏi cô cũng không chịu nói ra, nhưng lúc này, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.
"Hôm nay em xem phim gì vậy?" Anh cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi.
Cô gái nhỏ dường như không nghe thấy, cứ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng lại bật cười, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt.
"Em xem phim hài à?" Lục Thời Xuyên giơ tay, không chút để ý sửa sang lại mái tóc hơi rối loạn của cô, kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
"......!Hả?" Rốt cuộc Lộc Tiểu Ngải cũng phục hồi tinh thần, hoang mang rối loạn buông tay ra, nhảy sang bên cạnh cách Lục Thời Xuyên một chút: "Không phải, em xem phim thanh xuân."
Cô cảm thấy tuy rằng chiếm tiện nghi rất vui sướng.....!Nhưng cũng không thể quá nhiều.
Vẫn nên thành công theo đuổi anh, về sau lại......!
Đợi đã, đợi đã! Lộc Tiểu Ngải đột nhiên mở to hai mắt, sao bản thân cô lại suy nghĩ lung tung, rối loạn nhiều như vậy!
"Ai nha, chính là kiểu dạy người, ừm, dạy người ta theo đuổi như thế nào......" Lộc Tiểu Ngải vội vàng dời lực chú ý, nhưng mới nói được một nửa thì đột nhiên vô cùng cảnh giác mà dừng lại.
Trước kia cô luôn nói hết những ý nghĩ của mình với Lục Thời Xuyên, nhưng bây giờ cô cũng nên có chút "bí mật", về sau tuyệt đối không thể cái gì cũng nói với anh.
"Dạy em cái gì?" Lục Thời Xuyên có chút nghi hoặc hỏi.
"Không dạy em gì cả!" Lộc Tiểu Ngải cười tủm tỉm che giấu, sau đó lại lặng lẽ cúi người nắm lấy ngón tay anh, thấy anh không có phản ứng gì, liền yên tâm mà nghịch ngợm, dán bàn tay của mình và bàn tay của anh vào nhau, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, vẫn nhịn không được nói cho anh nội dung phim, giọng nói ngọt ngào mềm mại.
"Bộ phim này nói về một nam sinh, anh ấy rất thích một nữ sinh, dường như đã thích rất nhiều năm."
Ngón tay Lục Thời Xuyên khẽ nhúc nhích, đáy mắt xẹt qua những cảm xúc không giải thích được, dừng lại một lúc, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.
Lộc Tiểu Ngải tập trung quan sát những ngón tay thon dài của anh, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đơn giản nghĩ anh bảo cô nói tiếp nên cau mày, cố gắng nhớ lại cốt truyện không nhớ rõ lắm, mím môi: "Sau đó...!sau đó nữ sinh đó có vẻ không thích anh ấy."
"Chuyện gì xảy ra?" Lục Thời Xuyên dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi.
"Ừm —— sau đó hình như đã tỏ tình, hình như là......"
Lộc Tiểu Ngải thật sự không nhớ rõ kết cục, lúc đó cô chỉ đợi Lục Thời Xuyên đến đón, hoảng sợ cho bỏng ngô vào miệng, còn đâu tâm trạng xem phim.
Cô chỉ mơ hồ nhớ khi ra về người xem đều rất vui, không có người khóc.
Vậy kết cục hẳn rất có hậu.
"Hình như nữ chính đã đồng ý." Cô gật đầu khẳng định, ánh mắt vẫn không rời khỏi tay Lục Thời Xuyên, sau đó trộm nắm tay anh, cười nói: "Cuối cùng, đương nhiên hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau."
Lộc Tiểu Ngải rất hài lòng với cái kết mình đoán được, vui vẻ nhảy nhót, mái tóc dài xõa tung lên.
Lục Thời Xuyên không nói lời nào, chỉ có ý cười thoáng qua đáy mắt, nắm chặt tay cô hơn.
Mặc dù Lộc Tiểu Ngải rất hào hứng "tưởng tượng về tương lai", nhưng cô cũng không quên "chính sự".
—— Làm sao để theo đuổi Lục Thời Xuyên.
Bước chân cô dần chậm lại, vắt óc nhớ lại những bộ tiểu thuyết ngôn tình, phim tình cảm gì đó trước kia cô từng xem, lên kế hoạch tìm cảm hứng từ đó.
Nhưng cô cũng cảm thấy Lục Thời Xuyên không dễ theo đuổi như vậy, dù sao ngay cả "bạn học mẫu giáo" cũng nhớ thương anh.
Nghĩ đến này, cô lập tức vứt những thứ khác ra sau đầu, chỉ còn lại một câu —— sao anh lại thu hút các cô gái đến vậy.
Hết đợt này đến đợt khác.
"Này!" Vẻ mặt Lộc Tiểu Ngải đột nhiên thay đổi, hung dữ trừng mắt liếc Lục Thời Xuyên một cái, nhân tiện để uy hiếp có thêm uy lực cô đã giậm chân mạnh một cái.
"Sao vậy?" Lục Thời Xuyên vẫn không rõ